February 28, 2011

'Em bây giờ sao cũng được!'

Thỉnh thoảng mình thường từ nhà NLVD theo link bật tường đến blog bạn Nina để nhâm nhi những entry đậm hơi thở Nga. Hôm nay cũng vậy, và đọc được entry về bài hát 'Em sao cũng được' (Мне всё равно) - câu này trong tiếng Nga thường được dùng giống người ta nói 'I don't care' trong tiếng Anh vậy.
Lời cô gái trong bài hát khiến mình đọc đi đọc lại - Nó không như thường thấy trong các tác phẩm Nga về phụ nữ: mềm mại, bao dung, chấp nhận. Dù vậy, nó vẫn rất Nga. Mà chẳng hiểu sao từ lúc đọc được nó cứ loanh quanh trong đầu mình nguyên cả buổi chiều!
Mình bây giờ sao cũng được. Nghe 'được' hôn? :D

Xin bạn Nina bản dịch (ngưỡng mộ Nina về khoản dịch thơ Nga). Duy có phần cuối bạn bảo chưa hài lòng vì nó chưa nói đủ tình cảm trong lời gốc nên mình biên dịch lại một chút, mục đích là muốn câu được còm của các chiên gia tình yêu và phụ nữ học :)

Bởi vì cô gái ấy nói 'Em bây giờ sao cũng được' mà nguyên bài đâu phải là sự thờ ơ!


EM BÂY GIỜ SAO CŨNG ĐƯỢC!

Em đã không yêu anh nữa
Trong tim ngọn lửa tàn rồi
Chẳng còn tiếc gì quá khứ
Em như thép lạnh mà thôi
Mọi chuyện bay qua như khói
Bây giờ anh là người dưng
Em bây giờ sao cũng được
Với anh em thật lạnh lùng
Và em thờ ơ, anh ạ
Mọi chuyện thế nào cũng xong.

Giờ này em dự vũ hội
Tuyệt nhiên chẳng phải vì anh
Nếu bên anh là người khác
Em cũng chẳng chút bận lòng!
Mọi chuyện bay qua như khói
Bây giờ anh là người dưng
Em bây giờ sao cũng được
Với anh em rất lạnh lùng
Và em thờ ơ, anh ạ
Mọi chuyện thế nào cũng xong.

Ặc, anh chẳng ngại bạn bè,
trần tình cùng cô gái ấy
Và nàng nhầm lẫn gì đây
Nhìn anh dịu dàng đến vậy.
Thế giới bỗng thành bé nhỏ
Em không ghen, hoàn toàn không!
Chẳng thèm quan tâm. Em sẽ
trả thù anh, chứng tỏ rằng
Em bây giờ sao cũng được
Mọi chuyện thế nào cũng xong.

Lời Nga:

Мне всё равно!

Я разлюбила вас,
В сердце огонь погас,
Прошлого мне не жаль,
Я холодна как сталь.
Всё пронеслось как дым.
Вы стали мне чужим,
Мне все равно,
Я равнодушна, к вам равнодушна,
Мне всё равно!

Я на балу сейчас,
Вовсе не ради вас,
И если вы с другой,
Мне всё равно, друг мой!
Всё пронеслось как дым.
Вы стали мне чужим,
Мне все равно,
Я равнодушна,
К вам равнодушна,
Мне всё равно!

Ах, не стыдясь друзей,
Вы объяснились ей,
И чем-то смущена
Вам взгляд дарит она.
Стал мне не мил весь свет,
Я не ревную, нет!
Все равно!
Я отомщу вам,
Я докажу вам,
Что мне всё равно.

February 26, 2011

Khi stress làm gì?

Ai rồi cũng gặp những thời điểm stress. Chỉ là ít hay nhiều.

Hôm rồi mình nhận được email từ một bạn đọc Lana's Blog. Bạn nói rằng bạn đọc nhóm Bloggers khá thường xuyên đến cảm giác như đã quen mọi người, chỉ là bạn lặng lẽ đọc không comment. Không thể không thú nhận có một chút ngạc nhiên thú vị và một chút bối rối. Bối rối cảm giác đang nói chuyện với một người mình còn 'lạ' trong khi 'đối tác' đã biết (về) mình ít nhiều (dù, phải nói, email của bạn rất thật và rất dễ gần).

Có một câu trong email làm mình dừng lại 'thích cách Lana balance cuộc sống'. Chắc mình cần nói rằng mình bẩm sinh không có năng khiếu điều này. Mình hành động theo tâm trạng và tùy hứng rất nhiều.

Có lẽ đơn giản là do trải nghiệm.

Chắc cũng cần nói thêm là mình kém chịu căng thẳng, kém chịu đựng sự rắc rối, kém chịu sức ép thần kinh kéo dài. Mình dễ rơi vào trạng thái bất ổn, rất bất ổn khi căng thẳng dồn nén 'tới hạn'. Vì vậy mình luôn cần phải thoát ra khỏi trạng thái ấy, hoặc ít nhất cũng cần biết rõ mốc thời gian mà mình sẽ thoát ra, luôn phải vậy.

Thế, khi stress mình làm gì?

Sợ nhất là khi out of control (mất kiểm soát), còn khi trong vòng kiểm soát thì không quá khó. Đầu tiên mình sẽ tự nhủ: Mình bị stress rồi. Không được không được. Sẽ chỉ quan trọng nhất là sức khỏe của mình và những người thân yêu. Ngoài ra, cái gì cũng xếp sau. Nên mackeno đi. Đơn giản đi. Bỏ qua đi.
Đồng ý là tự nhủ thôi chưa đủ, nhưng ý thức tích cực đã là thắng 1/2 rồi bạn đồng ý không? Sau đó mình sẽ nghĩ cách giúp 'cái bản thân' thoát được stress: Thường là mình chỉ muốn ù lì ra, thu lại, nhưng sẽ lấy ý thức tích cực để đẩy mình làm cái gì đó, cái gì cũng được:
- Đi bơi;
- Tới một ngôi chùa vắng;
- Gọi cho một người bạn thân có thể ngồi với mình, chỉ ngồi thôi đừng hỏi gì;
- Về ngôi nhà tuổi thơ (về nhà 'đẻ');
- Xách ba lô đi đâu đó kiểu 'mộng du' (một lần như thế mình trèo lên một chuyến xe đò ra biển, ngồi ngắm biển và gió, biển vắng, cầm cuốn sách nhưng chữ trôi chẳng vô đầu, kệ. Thấy cũng nhẹ đi nhiều);
- ...

Còn khi cái tâm trạng đã hoàn toàn ngoài tầm kiểm soát, out of control? không thể tự nói gì với bản thân? Oài, khi đó thì chịu. Chính mình cũng chịu. Mình ít nhất một lần rơi vào trạng thái đó. Mình chỉ muốn chui vào một góc thật tối, thật vắng, đừng có ai tới, đừng ai nói gì. Một câu nói nào dù dịu dàng đến mấy của người thân yêu cũng trở nên quá ồn ào với mình. Sợ tất cả mọi người, tất cả mọi âm thanh.
Lúc ấy có lẽ mình cần được trốn thật kỹ, vài ngày. À mà chắc mình có trốn thế nào cũng cần những người mình yêu quý có mặt đứng xa xa. Rồi bản năng 'sống tích cực' và con người tình cảm của mình sẽ trở lại. Có lẽ thế.

Có lẽ nhờ sợ stress nên từng ngày một mình hướng sống tích cực, 'nhìn về phía sáng', bỏ qua để nhẹ lòng, rèn đó thành 'bản năng'. Để rồi nó 'kéo' mình không (chưa) để chìm nghỉm khi lỡ rơi vaò hố sâu trầm cảm.

Hôm nay thì không xì trét nhưng đầu óc âm âm u u. Chắc vì rảnh ngủ nhiều thành ra bị ù lì. Tình trạng giống những khi mình hét toáng với bạn bè 'nhàn cư rồi vi chuẩn bị bất thiện'. Đang cố nghĩ 'mình phải làm gì làm gì' thì điện thoại reo. Không biết có phải Titi giật mình vì chuông kêu chưa hết nửa giây đã thấy mình nhấc máy nên vội nói 'Chị ơi ốc không ốc không?'. Trả lời 'tất nhiên rồi tất nhiên rồi'.
Mẹ Chuồn giới thiệu ốc Khương Thượng. Ốc ổn. Nước chấm ngon. Mải mê ăn mải mê chuyện tới lúc nhớ ra khoe Blog thì còn lại thế này:

(thú thật, xử lý đĩa lớn đĩa nhỏ ra một đống vỏ như thế này, tí toét chào nhau về, làm gì còn âm với cả u cơ chứ! :))

Còn bạn, những bạn đọc yêu quý, khi stress bạn làm gì?.

*** Entry dính dáng:
- XÌ TRÉT

February 24, 2011

HỐI TIẾC

Người vợ thức giấc lúc đêm khuya và không thấy chồng trên giường. Cô khoác vội áo choàng xuống lầu và thấy chồng ngồi ở bàn ăn với một ly cà phê nóng trước mặt.
Anh có vẻ đăm chiêu, chỉ nhìn chăm chăm vào bức tường. Cô vợ thấy chồng quẹt nước mắt và nhấp một ngụm cà phê.
"Có chuyện gì vậy anh?", cô rón rén bước vào và hỏi nhỏ, "Sao tự nhiên anh xuống đây vào giờ này?"
Anh chồng nhìn ly cà phê, trả lời "Hôm nay là ngày kỷ niệm 20 năm mình gặp nhau".
Cô vợ không thể nào tin là chồng mình nhớ đến như vậy, sụt sùi khóc theo.
Người chồng tiếp, "Em còn nhớ 20 năm trước khi mình bắt đầu hẹn hò? Lúc đó anh 18 và em chỉ mới 16", anh nói một cách trịnh trọng.
Lại một lần nữa cô vợ lau nước mắt nghĩ rằng chồng mình thật chu đáo và nhạy cảm.
"Vâng, em nhớ chứ", cô trả lời.
Người chồng ngập ngừng, lời nói thật khó diễn tả. "Em còn nhớ lúc ba em bắt quả tang tụi mình ngồi trong ghế sau của xe anh?".
"Vâng, em nhớ", cô đáp, nhẹ ngồi xuống ghế cạnh chồng.
"Em có nhớ là ba em đã chĩa cây súng vào mặt anh và quát lên:", "... Hoặc là mày phải lấy con gái tao, không thì tao cho mày vào tù 20 năm, mày muốn đằng nào?".
"Em cũng nhớ như vậy ", người vợ thỏ thẻ.
Anh chồng gạt nước mắt nói:
"Nếu hôm đó mà anh chấp nhận điều kiện thứ hai thì hôm nay anh đã mãn án tù rồi, Hu hu!"

(Chuyện sưu tầm, mua vui chút)

February 21, 2011

Blog cá nhân: chủ tui vầy nè vầy nè

Chợt thấy Blog nhà Chuồn để tựa 'HŨ NÀO RA RƯỢU ẤY' cho phần sắp bài theo nhãn, Mình phát hiện ra một điều: khi blogging hay đọc Blog cá nhân, danh sách các chủ đề entries cho biết thứ tự ưu tiên các mảng c/s mà chủ blog lưu tâm.

Ta viết blog thường tùy theo cảm hứng (nói thật là tớ tin ngay cả với những nhà văn hay làm báo, tức là việc viết ra một cái gì đó có vẻ 'nghề nghiệp', thì cảm hứng vẫn có vai trò quan trọng). Trong một khoảnh khắc, có điều gì đó chợt đập vô mắt hay một ý tưởng chợt nảy trong đầu, thế là viết, và gán cho nó một cái nhãn, và bấm 'Post'. Vù. Thế là ra một entry. Một ngày đẹp trời nhìn lại danh sách nhãn của ta và nhận thấy một điều thú vị: Trong cuộc sống này, những điều gì khiến ta để tâm?

Lấy Blog Lana làm chuột bạch ha, nhặt các nhãn theo thứ tự nhiều bài nhất tới ít dần thì sẽ là:
Nhật ký - Dim Mei - Cuộc sống - Bạn - Tản mạn - Gia đình - Đất nước tôi - Trẻ em - ... Làm phép bói, ta sẽ bảo 'người này' viết Blog như để ghi lại nhật ký; Ngoài ra, Thời sự không chiếm nhiều sự quan tâm của người này; Chiến tranh có vẻ đã lùi rất xa; người này có vẻ thích hài hước (Vui); Người này người Việt có 'dính dáng' tới 2 nước Nga và Úc, mà có vẻ gắn bó với Nga nhiều hơn Úc vì ở Nga trước hơn nhiều mà số bài viết liên quan đến Nga nhiều gấp 3 lần....

Đại loại vậy.

Đi một vòng các Blog quen, trừ một số một số nhà không treo bảng nhãn hoặc treo nhưng không hiện con số thống kê, hay một số Blog tập trung vào một vài chủ đề 'ruột' mà nói ra là lộ chủ nhà liền, còn thì nhìn bảng nhãn có thể thấy nhiều điều hay hay tương tự. Có những Blog VIP bao quát rộng về rất nhiều mảng đề tài nhưng soi kỹ vẫn mang những nét rất riêng của chủ nhân, không trộn lẫn.

Này nhé, bây giờ sẽ ghé một số nhà, nhặt ra danh sách các nhãn được viết nhiều nhất, mọi người ghép thử xem cái nào là Blogger nào giùm ha:

A: Kỷ niệm - Phong cách sống - Tình yêu - Hà Nội - Gia đình - Văn phòng - Bạn bè - Báo chí - ...

B: Ngụ ngôn hiện đại - Cuộc sống - Bạn bè - Tản mạn đôi dòng - Chuyện đời cực ngắn - Chuyện nhảm mua vui - Văn hóa ứng xử - ...

C: Miscell (Linh tinh) - Critics (Phê bình) - USpolitics (Chính trị nước Mỹ) - Personal (Bản thân) - Studyabroad (Du học) - Lifeskill (Kỹ năng sống) - Washington DC - Worldtravel (Vòng quanh thế giới) - ...

D: Nhảm - Thơ - Tản mạn - Nhớ - Bạn - Tình Yêu - Gia đình - Con trai - Con gái - Nhạc - rượu - ...

E: Nhảm - Nhật ký - Cuộc sống - Friend - Tết - Đi - Gia đình - Papa - Sách - Hà Nội - ...

G: Cuộc sống - Nga - Âm nhạc - Điện ảnh - Hà Nội - Phụ nữ - Gia đình - Báo chí - Tình yêu - Nghệ sĩ - Thơ - Văn học - ...

H: Lan man - Nhớ - Nghe là sống - Con trai - Đi - Sách tôi đọc - Tâm sự loài chim biển (về bản thân?) - ...

February 17, 2011

Ngày đầu cho năm mới

Tết này mình đã có một ngày đầu cho Năm Mới thật ngọt ngào. Lấy vài bức ảnh post lại để giữ để ghi nhớ và để gặm nhấm.

Cả nhà quây quần lúc Giao thừa với mứt Tết và Sâm banh. Tết năm nào không về là thèm nhớ cái thời khắc này - thiêng liêng, trang trọng, tình cảm, ấm áp. Chuẩn bị Giao thừa cả nhà phải thay quần áo đẹp, 'nếp' ở nhà như thế đấy:
Nghe ông bà chúc Tết, nhận lì xì, nói chuyện năm cũ năm mới một chút rồi mấy mẹ con bác cháu ra ban công để hưởng không khí giao hòa của trời đất:
Sáng mùng 1 tỉnh dậy thấy Ba đã diện chỉnh tề:
Ba chịu đứng theo con gái đạo diễn chụp hình, cười rất hiền. Ba thật quá dễ thương:
Mẹ luôn lo việc nấu nướng:
Nhưng Tết này có đội ngũ phụ giúp nhiệt tình:
Lúc rảnh trẻ con có đội lại có chốn chơi thỏa mãn nên mình đi đâu thoải mái mình ên :)
p.s: À bữa nay Lana đã đi làm lại rồi cả nhà iu quý. Con vi rút đã bắt đầu quay đầu chạy, chỉ cần kiên cười bắn đuổi nó tí xíu nữa thôi :D


*** Entry liên quan:
- TẾT Ở NHÀ

February 15, 2011

Ốm và đọc và ăn

Hôm nay bị cảm cúm, nằm nhà không đi làm. Đúng hơn là bệnh từ chiều qua - ngồi ở phòng làm việc xì xụt ầm ĩ đành xin nghỉ về sớm. Dở hơi thật, ai lại đi cảm vào ngày Tình yêu cơ chứ. Dưng mà Hà Nội đang có dịch sốt phát ban, triệu chứng ban đầu cũng giống như cảm cúm, ở cơ quan mình cũng có người bị mắc rồi nên đành cẩn thận để đón nhận :)

Nghỉ làm cũng có cái hay. Trong khi dân làng ra đường ào ào với lạnh với gió với còi xe với chen chúc với bụi thì mình cuộn trong chăn ấm, thời gian vô biên, ôm cuốn truyện đọc không dứt. Đọc hết 1 đêm hôm trước (chừa lại có vài tiếng từ rất rất khuya đến sáng để ngủ), qua ngày hôm qua nữa thì xong cuốn 'Kẻ Giấu Mặt'. Lâu lắm rồi mới có một cuốn đọc không rời được mắt ra thế này. Cứ tự rủa sao ngày xưa đọc hết cuốn này tới cuốn khác, không hề ngại độ dày, mà bây giờ khó thế để đọc cho trọn 1 cuốn sách. May quá cuốn này cứu rỗi.

Kẻ Giấu Mặt là cuốn tiểu thuyết trinh thám tội phạm 'nặng' nhất mình đọc xưa nay. Đó là cuộc săn đuổi giữa một nữ siêu đặc vụ FBI có biệt tài bắn súng bẩm sinh cùng đồng nghiệp với một nhóm giết người hàng loạt được điều khiển bởi một kẻ có kiến thức, có đầu óc tổ chức, bị ám ảnh giết người như một nhiệm vụ truyền đời của dòng họ. Từ trang đầu đến cuối cuốn truyện là thế giới của giết chóc, tra tấn, xác chết, rất nhiều tiếng súng nổ, mùi tử khí và máu. Nhưng ít nhất thì nó đã khiến mình không thể buông nó giữa chừng. Mạch truyệt rành mạch và Ơn Chúa, lôi cuốn không thể tả được, kéo người đọc lần theo từng ngóc ngách của truy tìm và đuổi bắt, chấp nhận nhìn thấy những cảnh giết chóc phanh thây mà không rùng mình. Good!

Đọc liền tù tì cuốn suýt soát 500 trang nên ngôn ngữ trinh thám tội phạm ngấm đến phát choáng. Chẳng hạn, dứt cuốn truyện ngồi trước mâm cơm với thành ruột thì dính vào nhau còn miệng thì đắng ngét, cái đầu lầm bầm: 'Mình phải ăn hết những thứ chết tiệt này hả? Quỷ tha ma bắt, mình mà cho một miếng vào mồm thì chắc sau đó sẽ là cảnh ói mửa, mà không ăn thì có chó gì xảy ra kia chứ?' :))

Nằm ì trong chăn nửa ngày với hết giấc mơ này qua giấc mơ khác chẳng đâu vào đâu, mình nghĩ ra cách để gạch chéo viễn cảnh ngồi đối thoại với bát cơm là tự lên một cái thực đơn hay ho rồi tự vào bếp (dùng nó thắng nó, hihi). Làm món súp mọc thả và làm đậu dồn thịt. Lại là những biến thể của thịt bằm. Món đậu dồn thịt này sau khi chiên bày ra đĩa có thể làm sốt cà chua nóng rưới lên trên (đậu nhồi thịt sốt cà chua), nhưng vì theo đặt hàng của Dim Mei nên thành quả dừng ở bước chiên nóng:


*** Có chút liên quan:
- FAN RUỘT

February 14, 2011

Ngày để nói cảm ơn

13-02, ngày để nói cảm ơn Mẹ đã sinh ra mình, dù đã nhiều năm rồi, dù mình đã lại thực hiện thiên chức ấy để có Dim Mei.

Và cũng để nói cảm ơn tới những người mình thương mến, những người thương mến mình đã nhớ ngày gọi điện nhắn gửi những lời chúc mừng SN, dù có đang ở xa hay gần. Mình còn có sinh nhật với hoa và nhiều quà tặng như thế này nữa sao? Thật khó tin.

Hôm nay là 14-02, một ngày ý nghĩa gì đó với tất cả mọi người, nhưng mặc kệ ngày hôm nay, hôm qua mới là của mình. Đùa: nếu ngày đó mẹ nín lại một ngày hãy sinh thì số phận mình sẽ khác thế nào nhỉ? :)

Hôm qua ngồi tân niên nhân sinh nhật nhân vài sự kiện nữa, các bạn bảo có một hình bóng nào đó trong những entry gần đây của mình. Thật ư. Chỉ thanh minh rằng đó nhất định không phải là nhân vật trong 'bạn ngủ' lẫn cả link trong bài ấy, đành thú nhận người bạn ấy cùng giới với em, và tụi em không les.

Mày à, tao đã bao giờ nói tao yêu mày chưa nhỉ? Tao chẳngbao giờ hỏi bao lâu mày ghé blog tao nghía một lần, cũng không biết mày đọc entry này không, nhưng tao vẫn sẽ nói ở đây nhé, rằng tao yêu cái cách mày 'Ừ' rồi chạy đến không một vặn hỏi, chỉ cần tao nói tao cần mày đến. Yêu cái cách 9h tối ngày 3 Tết mày mặc bộ đồ nỉ trên người, để tao la 'tết nhất mặc vậy ngoài đường?' tỉnh qoeo trả lời 'ừ thì đến chỉ để ngủ mà'. Tao nói nhé rằng là tao đã thầm cảm ơn tất cả những bậc anh linh có thể cảm ơn cho tao có đứa bạn là mày. Thế.

Cảm ơn Mẹ, cảm ơn các con, cảm ơn những người tôi yêu quý - xin chia sẻ những món quà ngọt ngào cho ngày 13-2:

Quà của Dim:
Nến:
Hối hả bóc quà:
Cây Xương Rồng chuyển qua bưu điện từ SG. Loài cây mình hơn cả yêu và ngưỡng mộ vì thông điệp nó ẩn chứa (sao mà người gửi biết, hay một sự trùng hợp?)

February 10, 2011

Fan ruột

Chiều đi làm về tới ngõ gặp Mei đi bộ ngược ra 'Con chào mẹ, con đi mua quà cho bạn'. Nhớ Mei có nói sắp SN bạn Trâm cùng lớp. Thấy hơi ngạc nhiên sao Mei rẽ hướng về Nguyễn Thái Học chứ không phải hướng ra tiệm quà tặng phố Núi Trúc nhà mình hay ghé, nhưng thôi, Mei khá lớn rồi, có thể tự lo những việc nhỏ nhỏ.

30 phút..., bắt đầu thấy hơi lo lo vì lâu thì Mei về, mở cửa vào nhà, hai tay đưa mẹ một gói quà, 'Tặng mẹ SN'. Ngạc nhiên, thú vị, hạnh phúc, nhận, hôn chụt chịt, 'Mẹ đoán nha, là một cuốn sổ?'. Mei không trả lời, chỉ bảo 'Mẹ đừng mở vội nhé, để dành đến SN'.
Làm bộ đành nghe lời, đem máy hình ra chụp để còn khoe trên blog quà SN của con gái tặng.

2 tiếng sau, nhấp nháy: - Mei ơi mẹ tò mò lắm rồi, thật.
Cười: - Không được...
- Đi mà, chờ thế này khó quá đi.
- (nghĩ vài giây)... thôi được, mẹ mở đi (cười ngượng ngượng).

Trước đó, một tối sau Tết 3 mẹ con đi dạo ra hiệu sách cách nhà 500m. Trong khi Dim Mei chọn đồ dùng học tập, mẹ loanh quanh kệ sách truyện, nhặt, giở, lướt lướt, rồi để lại kệ, mãi mới chọn được một cuốn có vẻ đủ sức hút, nhìn cái tag ghi giá phía sau thấy gần 100K, thế là cũng để lại. Mei ghé nói 'mẹ thích cuốn đó không? mẹ lấy đi'.
- Thôi để khi khác mẹ mua.
Mei: - Mẹ cứ lấy đi (có vẻ rất 'đại gia bao bọc' nhé, vì bé đang mang theo tiền lì xì Tết).
Mẹ đành thú thật: - Cuốn này mắc tiền, chỉ cần nhớ tựa đề, bữa nào mình ra phố Đinh Lễ mua đúng cuốn này có thể rẻ hơn được 1/3 giá.
- Là cuốn gì đấy mẹ?
- 'Kẻ giấu mặt' của Cody McFadyen con ạ. Mẹ nhớ rồi.
Nói xong thì bẵng quên.

Trước đó nữa, có lần nói 'mẹ thích được tặng sách, một cuốn sách hay thì càng thích, nhưng thích nhất là lời đề tặng chân thành và ý nghĩa từ người tặng'.

Quà hôm nay mở ra:
Thì ra bé nhớ tất cả những điều ấy. Mở quà xong Mei hỏi "mẹ có thích không?", trả lời "Mẹ thích lắm, thích lắm ấy, Mẹ cảm ơn Mei, 'quà tặng đáng trân trọng nhưng không quan trọng bằng cách tặng quà', cách Mei tặng quà này làm mẹ cảm động lắm lắm".

February 09, 2011

Quà tặng các con

'Câu chuyện bát mì' được đăng trên khá nhiều trang mạng. Một lần đã kể lại cho hai bạn Dim Mei cùng nghe, bữa nay post lại lên đây gởi làm quà tiết mục 'kể chuyện đêm khuya' cho các con Bi, 2 Mốc, Mít, Bí, Ngô, Tí, Gia, Nhí, con trai bố Thụy, Cún, Chuột, Quốc An, Hà Thi Hà Văn, Be, Bo, 2 bé Linh Đan Linh Chi, Bông, Mít, Richard, con gái mẹ NADIA, Cua Bống... (ôi vườn trẻ nhà mình đông vui quá). Chúc tất cả các con một Năm Mới luôn khỏe mạnh vui tươi học tập rèn luyện thật tốt nhé.

Câu chuyện bát mì
(Sưu Tầm)

Trong cuộc sống ngày nay, xin đừng quên rằng còn tồn tại lòng nhân ái. Đây là một câu chuyện có thật, được gọi là "Câu chuyện bát mì". Chuyện xảy ra cách đây 50 năm vào ngày 31/12, một ngày cuối năm tại quán mì Bắc Hải Đình, đường Trát Hoảng, Nhật Bản.

Đêm giao thừa, ăn mì sợi đón năm mới là phong tục tập quán của người Nhật, cho đến ngày đó công việc làm ăn của quán mì rất phát đạt. Ngày thường, đến chạng vạng tối trên đường phố hãy còn tấp nập ồn ào nhưng vào ngày này mọi người đều lo về nhà sớm hơn một chút để kịp đón năm mới. Vì vậy đường phố trong phút chốc đã trở nên vắng vẻ.

Ông chủ Bắc Hải Đình là một người thật thà chất phác, còn bà chủ là một người nhiệt tình, tiếp đãi khách như người thân. Đêm giao thừa, khi bà chủ định đóng cửa thì cánh cửa bị mở ra nhè nhẹ, một người phụ nữ trung niên dẫn theo hai bé trai bước vào. Đứa nhỏ khoảng sáu tuổi, đứa lớn khoảng 10 tuổi. Hai đứa mặc đồ thể thao giống nhau, còn người phụ nữ mặc cái áo khoác ngoài lỗi thời.

- Xin mời ngồi!

Nghe bà chủ mời, người phụ nữ rụt rè nói:
- Có thể... cho tôi một... bát mì được không?

Phía sau người phụ nữ, hai đứa bé đang nhìn chăm chú.
- Đương nhiên... đương nhiên là được, mời ngồi vào đây.

Bà chủ dắt họ vào bàn số hai, sau đó quay vào bếp gọi to:
- Cho một bát mì.

Ba mẹ con ngồi ăn chung một bát mì trông rất ngon lành, họ vừa ăn vừa trò chuyện khe khẽ với nhau. "Ngon quá" - thằng anh nói.
- Mẹ, mẹ ăn thử đi - thằng em vừa nói vừa gắp mì đưa vào miệng mẹ.

Sau khi ăn xong, người phụ nữ trả một trăm năm mươi đồng. Ba mẹ con cùng khen: "Thật là ngon! Cám ơn!" rồi cúi chào và bước ra khỏi quán.

- Cám ơn các vị! Chúc năm mới vui vẻ - ông bà chủ cùng nói.

Công việc hàng ngày bận rộn, thế mà đã trôi qua một năm. Lại đến ngày 31/12, ngày chuẩn bị đón năm mới. Công việc của Bắc Hải Đình vẫn phát đạt. So với năm ngoái, năm nay có vẻ bận rộn hơn. Hơn mười giờ, bà chủ toan đóng cửa thì cánh cửa lại bị mở ra nhè nhẹ. Bước vào tiệm là một người phụ nữ dẫn theo hai đứa trẻ. Bà chủ nhìn thấy cái áo khoác lỗi thời liền nhớ lại vị khách hàng cuối cùng năm ngoái.

- Có thể... cho tôi một... bát mì được không?
- Đương nhiên... đương nhiên, mời ngồi!

Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai như năm ngoái, vừa nói vọng vào bếp:
- Cho một bát mì.

Ông chủ nghe xong liền nhanh tay cho thêm củi vào bếp trả lời:
- Vâng, một bát mì!

Bà chủ vào trong nói nhỏ với chồng:
- Này ông, mình nấu cho họ ba bát mì được không?
- Không được đâu, nếu mình làm thế chắc họ sẽ không vừa ý.

Ông chủ trả lời thế nhưng lại bỏ nhiều mì vào nồi nước lèo, ông ta cười cười nhìn vợ và thầm nghĩ: "Trông bà bề ngoài khô khan nhưng lòng dạ cũng không đến nỗi nào!"

Ông làm một tô mì to thơm phức đưa cho bà vợ bưng ra. Ba mẹ con ngồi quanh bát mì vừa ăn vừa thảo luận. Những lời nói của họ đều lọt vào tai hai vợ chồng ông chủ quán.

- Thơm quá!
- Năm nay vẫn được đến Bắc Hải Đình ăn mì thật là may mắn quá!
- Sang năm nếu được đến đây nữa thì tốt biết mấy!

Ăn xong, trả một trăm năm mươi đồng, ba mẹ con ra khỏi tiệm Bắc Hải Đình.

- Cám ơn các vị! Chúc năm mới vui vẻ!
Nhìn theo bóng dáng ba mẹ con, hai vợ chồng chủ quán thảo luận với nhau một lúc lâu.

Đến ngày 31/12 lần thứ ba, công việc làm ăn của Bắc Hải Đình vẫn rất tốt, vợ chồng ông chủ quán bận rộn đến nỗi không có thời gian nói chuyện. Đến 9h30 tối, cả hai người đều cảm thấy trong lòng có một cảm giác gì đó khó tả. Đến 10h, nhân viên trong tiệm đều đã nhận bao lì xì và ra về. Ông chủ vội vã tháo các tấm bảng trên tường ghi giá tiền của năm nay là "200đ/bát mì" và thay vào đó giá của năm ngoái "150đ/bát mì". Trên bàn số hai, ba mươi phút trước bà chủ đã đặt một tờ giấy "Đã đặt chỗ". Đúng 10h30, ba mẹ con xuất hiện, hình như họ cố chờ khách ra về hết rồi mới đến. Đứa con trai lớn mặc bộ quần áo đồng phục cấp hai, đứa em mặc bộ quần áo của anh, nó hơi rộng một chút, cả hai đứa đều đã lớn rất nhiều.

- Mời vào! Mời vào! - bà chủ nhiệt tình chào đón.

Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của bà chủ, người mẹ chậm rãi nói:
- Làm ơn nấu cho chúng tôi... hai bát mì được không?
- Được chứ, mời ngồi bên này!

Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai, nhanh tay cất tờ giấy "Đã đặt chỗ" đi, sau đó quay vào trong la to: "Hai bát mì"
- Vâng, hai bát mì. Có ngay.
Ông chủ vừa nói vừa bỏ ba phần mì vào nồi.

Ba mẹ con vừa ăn vừa trò chuyện, dáng vẻ rất phấn khởi. Đứng sau bếp, vợ chồng ông chủ cũng cảm nhận được sự vui mừng của ba mẹ con, trong lòng họ cũng cảm thấy vui lây.
- Tiểu Thuần và anh lớn này, hôm nay mẹ muốn cảm ơn các con!
- Cảm ơn chúng con? Tại sao ạ?
- Chuyện là thế này: vụ tai nạn xe hơi của bố các con đã làm cho tám người bị thương, công ty bảo hiểm chỉ bồi thường một phần, phần còn lại chúng ta phải chịu, vì vậy mấy năm nay mỗi tháng chúng ta đều phải nộp năm mươi ngàn đồng.
- Chuyện đó thì chúng con biết rồi - đứa con lớn trả lời.

Bà chủ đứng bên trong không dám động đậy để lắng nghe.
- Lẽ ra phải đến tháng ba năm sau chúng ta mới nộp hết nhưng năm nay mẹ đã nộp xong cả rồi!
- Hả, mẹ nói thật đấy chứ?
- Ừ, mẹ nói thật. Bởi vì anh lớn nhận trách nhiệm đi đưa báo, còn Tiểu Thuần giúp mẹ đi chợ nấu cơm làm mẹ có thể yên tâm làm việc, công ty đã phát cho mẹ một tháng lương đặc biệt, vì vậy số tiền chúng ta còn thiếu mẹ đã nộp hết rồi.
- Mẹ ơi! Anh ơi! Thật là tốt quá, nhưng sau này mẹ cứ để con tiếp tục nấu cơm nhé.
- Con cũng tiếp tục đi đưa báo. Tiểu Thuần chúng ta phải cố gắng lên!
- Mẹ cám ơn hai anh em con nhiều!
- Tiểu Thuần và con có một bí mật chưa nói cho mẹ biết. Đó là vào một ngày chủ nhật của tháng mười một, trường của Tiểu Thuần gửi thư mời phụ huynh đến dự một tiết học. Thầy giáo của Tiểu Thuần còn gửi một bức thư đặc biệt cho biết bài văn của Tiểu Thuần đã được chọn làm đại diện cho Bắc Hải đảo đi dự thi văn toàn quốc. Con nghe bạn của Tiểu Thuần nói mới biết nên hôm đó con đã thay mẹ đến dự.
- Có thật thế không? Sau đó ra sao?
- Thầy giáo ra đề bài: "Chí hướng và nguyện vọng của em là gì?" Tiểu Thuần đã lấy đề tài bát mì để viết và được đọc trước tập thể nữa chứ. Bài văn được viết như sau: "Ba bị tai nạn xe mất đi để lại nhiều gánh nặng. Để gánh vác trách nhiệm này, mẹ phải thức khuya dậy sớm để làm việc". Đến cả việc hàng ngày con phải đi đưa báo, em cũng viết vào bài nữa. Lại còn: "Vào tối 31/12, ba mẹ con cùng ăn một bát mì rất ngon. Ba người chỉ gọi một tô mì, nhưng hai vợ chồng bác chủ tiệm vẫn cám ơn và còn chúc chúng tôi năm mới vui vẻ nữa. Lời chúc đó đã giúp chúng tôi có dũng khí để sống, khiến cho gánh nặng của ba để lại nhẹ nhàng hơn". Vì vậy Tiểu Thuần viết rằng nguyện vọng của nó là sau này mở một tiệm mì, trở thành ông chủ tiệm mì lớn nhất ở Nhật Bản, cũng sẽ nói với khách hàng của mình những câu như: "Cố gắng lên! Chúc hạnh phúc! Cám ơn!"

Đứng sau bếp, hai vợ chồng chủ quán lặng người lắng nghe ba mẹ con nói chuyện mà nước mắt lăn dài.

- Bài văn đọc xong, thầy giáo nói: "anh của Tiểu Thuần hôm nay thay mẹ đến dự, mời em lên phát biểu vài lời".
- Thật thế à? Thế lúc đó con nói sao?
- Bởi vì quá bất ngờ nên lúc đầu con không biết phải nói gì cả, con nói: "Cám ơn sự quan tâm và thương yêu của thầy cô đối với Tiểu Thuần. Hàng ngày em con phải đi chợ nấu cơm nên mỗi khi tham gian hoạt động đoàn thể gì đó nó đều phải vội vã về nhà, điều này gây không ít phiền toái cho mọi người. Vừa rồi khi em con đọc bài văn thì trong lòng con cảm thấy sự xấu hổ nhưng đó là sự xấu hổ chân chính. Mấy năm nay mẹ chỉ gọi một bát mì, đó là cả một sự dũng cảm. Anh em chúng con không bao giờ quên được... Anh em con tự hứa sẽ cố gắng hơn nữa, quan tâm chăm sóc mẹ nhiều hơn. Cuối cùng con nhờ các thầy cô quan tâm giúp đỡ cho em con."

Ba mẹ con nắm tay nhau, vỗ vai động viên nhau, vui vẻ cùng nhau ăn hết tô mì đón năm mới rồi trả 300 đồng, nói câu cám ơn vợ chồng chủ quán, cúi chào và ra về. Nhìn theo ba mẹ con, vợ chồng ông chủ quán nói với theo:

- Cám ơn! Chúc mừng năm mới!

Lại một năm nữa trôi qua.
Bắc Hải Đình vào lúc 9h tối, bàn số hai được đặt một tấm giấy "Đã đặt chỗ" nhưng ba mẹ con vẫn không thấy xuất hiện.

Năm thứ hai rồi thứ ba, bàn số hai vẫn không có người ngồi. Ba mẹ con vẫn không thấy trở lại. Việc làm ăn của Bắc Hải Đình vẫn như mọi năm, toàn bộ đồ đạc trong tiệm được thay đổi, bàn ghế được thay mới nhưng bàn số hai thì được giữ lại y như cũ.

"Việc này có ý nghĩa như thế nào?" Nhiều người khách cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh này nên đã hỏi. Ông bà chủ liền kể lại câu chuyện bát mì cho mọi người nghe. Cái bàn cũ kia được đặt ngay chính giữa, đó cũng là một sự hy vọng một ngày nào đó ba vị khách kia sẽ quay trở lại, cái bàn này sẽ dùng để tiếp đón họ. Bàn số hai "cũ" trở thành "cái bàn hạnh phúc", mọi người đều muốn thử ngồi vào cái bàn này.

Rồi rất nhiều lần 31/12 đã đi qua.
Lại một ngày 31/12 đến. Các chủ tiệm lân cận Bắc Hải Đình sau khi đóng cửa đều dắt người nhà đến Bắc Hải Đình ăn mì. Họ vừa ăn vừa chờ tiếng chuông giao thừa vang lên. Sau đó, mọi người đi bái thần, đây là thói quen năm, sáu năm nay. Hơn 9h30 tối, trước tiên vợ chồng ông chủ tiệm cá đem đến một chậu cá còn sống. Tiếp đó, những người khác đem đến nào là rượu, thức ăn, chẳng mấy chốc đã có khoảng ba, bốn chục người. Mọi người rất vui vẻ. Ai cũng biết lai lịch của bàn số hai. Không ai nói ra nhưng thâm tâm họ đang mong chờ giây phút đón mừng năm mới. Người thì ăn mì, người thì uống rượu, người bận rộn chuẩn bị thức ăn... Mọi người vừa ăn, vừa trò chuyện, từ chuyện trên trời dưới đất đến chuyện nhà bên có thêm một chú nhóc nữa. Chuyện gì cũng tạo thành một chuỗi câu chuyện vui vẻ. Ở đây ai cũng coi nhau như người nhà.

Đến 10h30, cửa tiệm bỗng nhiên mở ra nhè nhẹ, mọi người trong tiệm liền im bặt và nhìn ra cửa. Hai thanh niên mặc veston, tay cầm áo khoác bước vào, mọi người trong quán thở phào và không khí ồn ào náo nhiệt trở lại. Bà chủ định ra nói lời xin lỗi khách vì quán đã hết chỗ thì đúng lúc đó một người phụ nữ ăn mặc hợp thời trang bước vào, đứng giữa hai thanh niên.

Mọi người trong tiệm dường như nín thở khi nghe người phụ nữ ấy nói chầm chậm:
- Làm ơn... làm ơn cho chúng tôi ba bát mì được không?

Gương mặt bà chủ chợt biến sắc. Đã mười mấy năm rồi, hình ảnh bà mẹ trẻ cùng hai đứa con trai chợt hiện về và bây giờ họ đang đứng trước mặt bà đây. Đứng sau bếp, ông chủ như mụ người đi, giơ tay chỉ vào ba người khách, lắp lắp nói:
- Các vị... các vị là...

Một trong hai thanh niên tiếp lời:
-Vâng! Vào ngày cuối năm của mười bốn năm trước đây, ba mẹ con cháu đã gọi một bát mì, nhận được sự khích lệ của bát mì đó, ba mẹ con cháu như có thêm nghị lức để sống. Sau đó, ba mẹ con cháu đã chuyển đến sống ở nhà ông bà ngoại ở Tư Hạ. Năm nay cháu thi đỗ vào trường y, hiện đang thực tập tại khoa nhi của bệnh viện Kinh Đô. Tháng tư năm sau cháu sẽ đến phục vụ tại bệnh viện tổng hợp của Trát Hoảng. Hôm nay, chúng cháu trước là đến chào hỏi bệnh viện, thuận đường ghé thăm mộ của ba chúng cháu. Còn em cháu mơ ước trở thành ông chủ tiệm mì lớn nhất Nhật Bản không thành, hiện đang là nhân viên của Ngân hàng Kinh Đô. Cuối cùng, ý định nung nấy từ bao lâu nay của chúng cháu là hôm nay, ba mẹ con cháu muốn đến chào hỏi hai bác và ăn mì ở Bắc Hải Đình này.

Ông bà chủ quán vừa nghe vừa gật đầu mà nước mắt ướt đẫm mặt. Ông chủ tiệm rau ngồi gần cửa ra vào đang ăn đầy miệng mì, vội vã nhả ra, đứng dậy nói:

- Này, ông bà chủ, sao lại thế này? Không phải là ông bà đã chuẩn bị cả mười năm nay để có ngày gặp mặt này đó sao ? Mau tiếp khách đi chứ. Mau lên!

Bà chủ như bừng tỉnh giấc, đập vào vai ông hàng rau, cười nói:
- Ồ phải... Xin mời! Xin mời! Nào bàn số hai cho ba bát mì.

Ông chủ vội vàng lau nước mắt trả lời:
- Có ngay. Ba bát mì.

oOo

Thật ra cái mà ông bà chủ tiệm bỏ ra không có gì nhiều, chỉ là vài vắt mì, vài câu nói chân thành mang tính khích lệ, động viên, chúc mừng. Trong xã hội năng động ngày nay, con người dường như có một chút gì đó lạnh lùng, vô cảm. Từ câu chuyện này để thấy rằng chỉ cần ta có một chút quan tâm dành cho người khác thì đã có thể đem đến niềm hạnh phúc cho họ rồi. Thật ra, trong mỗi chúng ta đều ẩn chứa một tấm lòng nhân ái. Hãy mở kho tàng ấy ra và thắp sáng nó lên, dù chỉ là một chút ánh sáng nhỏ nhưng trong đêm đông giá rét nó có thể mang lại sự ấm áp cho mọi người.

February 06, 2011

'Bạn ngủ'

Sáng mùng 4 Tết tỉnh giấc ngó cái đồng hồ đã hơn 7h sáng. Thức trước, bật laptop lướt web một hồi Bạn mới dậy, vậy mà vẫn cằn nhằn sao ở quanh đây có con gà gáy to thế hết cả ngủ. (Kể thì hôm qua cũng nhỏ to nói chuyện khuya, gọi là khuya nhưng cũng chỉ hơn 12h đêm là chìm vào ngủ khe khe rồi).

Nhẩn nha. Ngày nghỉ còn dài như cán thuổng mà chẳng có lịch gì trước mắt. Nghỉ Tết dài sướng nhất là thế. Thong dong thời gian vô tận.
8h30 nấu bữa sáng đãi Bạn. Lại cằn nhằn sao mà làm tô bự thế. Thế nhưng tới khi mình đem tô đi rửa thì nó cạn veo :)

Xong xuôi Bạn dợm khoác áo 'thôi về đây'. Vừa đó thì điện thoại. Là sếp xưa, í quên, là bạn này, "em có nhà không anh đi ngang ghé chúc Tết, đang gần tới nhà em". Nói Bạn vội gì về, ở đây tiếp khách cùng luôn đi, biết nhau mà.

Khách. Rượu vang. Rôm rả hồi lâu. Rồi khách đứng dậy chào đi, Bạn cũng đứng dậy khoác áo. Khách: - 'Thế đấy cũng đi giờ à?', Bạn: - 'Ù, thì đến chỉ để ngủ thôi mà'. Mình chêm -'giờ ngủ xong rồi, về thôi'. Cười.

Lại điện thoại, là Mei "Mẹ ơi trưa mẹ đón con với chị Dim được không mẹ? đi với mẹ buổi chiều rồi tối tụi con quay về nội". OK tốt quá mẹ tới. Bạn đứng lên "Rồi, về nhé. Chỉ là lấp chỗ trống thôi. Hết trống rồi về đây". Cười, giấu sự cảm động sắp ào ra: "Ừ, thế này năm nay yên tâm sẽ không trống tẹo nào".

Đón Dim Mei, lại chuyển cẩn thận hai bao lì xì đỏ liên quốc gia. Buồn cười mình vốn quen viết cái gì là rõ ràng mở thẳng tưng, bỗng hôm qua đổi xì tai làm cá entry he hé thế là có bạn ẩn danh suy đoán để lại comment "các nhi đồng đều được đi Mỹ du học trong tương lai". Mẹ Lana không đủ tiền cho học phí, hy vọng những bao lì xì đỏ mang lại điều may mắn, đúng như người lớn thường nói 'lì xì để con ngoan, học giỏi hén' đặng sau này các nhi đồng apply được học bổng đi du học Mỹ Quốc :)
(xa và cao, nhưng mơ mà, mất gì chớ. Hình như mọi người ta khi có con vùng đại não phụ trách mơ mộng bỗng dưng đều nở phình ra hết cỡ :)

Chở Dim Mei cùng đi chúc Tết mấy nhà bạn thân, lại lên cơ quan cũ thăm mọi người trực ca, nhớ lại ngày mình làm ca cũng đi trực Tết thế này. Dim Mei gặp toàn các cô bác quen nên vui.

Đưa lại DM về nội, một mình chạy xe xuống Diễn ăn bữa cơm hóa vàng ở nhà vợ chồng Hiệp-Tú, em con cậu ruột. Chỉ mấy chị em thân thiết trong nhà, có cả Thắng ở SG lâu lâu mới ra, chuyện mãi không dứt.
Tối về tới nhà Tuyết đã ở quê lên, mang theo một con gà làm quà quê.
Ngày mai DM về, đã có một kết hoạch thư giãn thú vị. Mốt là ngày làm việc, và thế là hết Tết.

Một cái Tết thật nhiều cảm xúc. Rất nhiều.

*** Entry liên quan:
- SAY BẠN

February 05, 2011

Say bạn

Xuống lại HN tối mùng 2 Tết.

Dim Mei qua nhà nội 2 ngày, Tuyết ở quê chưa lên, tự do toàn tập 2 ngày.

Ngày 1, mùng 3 Tết, sáng trưa chiều đi chúc Tết bạn bè đồng nghiệp nguyên đội rồng rắn. Mình uống bao nhiêu ly rượu vang nhỉ? không nhớ, tới nhà nào cũng uống vang.
Bữa tối ăn cơm với bloggers thân thiết ở nhà một blogger gạo cội. Vui và ấm áp. Đồ ăn ngon. Lại rượu vang. Chủ nhà cực kỳ dễ thương. Có quà phương xa về nữa, cũng dễ thương cực kỳ luôn. Sweet.

Tối không phải ở nhà một mình, mà hai mình :)

Ngày 2, là ngày mai, để mai kể tiếp :)

*** Có thể bạn muốn đọc:
- SAY

February 02, 2011

Tết ở nhà

Nồi bánh chưng nấu ở một mé vườn suốt 12 tiếng, 8h tối 29 thì xong:
Nặng quá, Nhung khiêng đỡ mợ nào:
Vớt bánh, mẹ kêu 'ba chèn bánh có vẻ không chắc'. Ba bảo 'bánh nóng nên mềm đấy, nguội đi sẽ chặt lại, còn nèn nữa mà':
Qua khâu rửa bánh, xếp ra mâm bánh vẫn còn bốc khói nghi ngút:
Trẻ con khoái chí ngồi quây sưởi với bếp than còn ấm:
Sáng 30, tổng động viên cả nhà lau dọn nhà cửa sạch sẽ đón Năm Mới:

Bà vừa làm vừa nhẩn nha: 'Thế này gọi là làm oshin đây, mà là cầu mong được làm oshin, hạnh phúc được làm oshin' :)
Đàn ông lớn:
Đàn ông bé:
Đàn ông nhỡ: Số hắn hên, nãy giờ hắn toàn hay tay đút túi quần hoặc một tay túi quần một tay thuốc lá. Tới lúc tìm chụp 'hai tay bỏ túi' thì đúng lúc hắn đang chặt củi nhóm bếp (chăm chỉ đột xuất) :)
Còn mình thì làm tới đâu kè kè cái máy hình tới đó, ta nói blogging mọi lúc mọi nơi chẳng hở phút nào (thật ra là bận như chiều 30 nhưng vẫn phải lo post entry cuối năm, kẻo ai đó dạo chơi qua lại bảo trời ạ Tết nhất đầu năm mới chi mà mát mẻ dữ, coi chừng 'dông' mát mẻ cả năm :)

*** Entry liên quan:
- SAPA - KỂ CHUYỆN BẰNG HÌNH

February 01, 2011

Muôn vẻ hoang dã

Cuối năm, thấy bà con bận rộn bánh chưng bánh tét trang hoàng nhà cửa tết lễ nội ngoại... ai cũng than bận kín để xóm blog đìu hiu. Trộm nghĩ đưa cái gì lên bà con thư giãn một chút cho tan bớt mệt mỏi đặng còn thư thái đón Giao thừa. Lana tớ post lên đây share với làng chùm ảnh độc sưu tầm. Mục đích của chùm ảnh vốn là để kêu gọi thế giới bảo vệ môi trường và động vật hoang dã, chống lại sự nóng lên toàn cầu và biến đổi khí hậu bằng cách đi xe đạp để giảm lượng khí thải từ xe cộ. Tạm đặt tên chùm ảnh này là 'muôn vẻ hoang dã'.
Chúc bà con đón Tết dzui dzẻ.
(Note: Coi xong ném đá thoải mái vì tớ đang náu kỹ ở Thái Nguyên gia trang rồi, có che chắn bảo bọc an toàn :))