June 16, 2009

The Second Weekend (cont.)

Thái Nguyên, thứ 7, 13/06/2009
Nằm nói chuyện với H.O qua suốt cả trưa. Cười nhiều. 2 chị em nhắc lại những chuyện vui hồi con gái, các 'chàng' ngày xưa hay đến nhà bây giờ ai thế nào, làm gì, cuộc sống ra sao...

Chiều đỡ nắng, mình bảo H.O chở xe hai chị em về lại khu nhà cũ mà cả nhà ở từ khi chuyển từ nơi sơ tán về năm 73 cho đến năm 78. Ký ức của mình thật êm đềm về ngôi nhà vách đất giữa đồi, có cái giếng nước, có những khu ruộng phía trước mà mấy anh em mình và tụi trẻ con hàng xóm thuộc đến từng ngóc ngách chỗ nào tổ cá cờ, chỗ nào hang cua, chỗ nào rãnh nước để đặt nơm cá...Xa hơn, qua một bờ ruộng là nhà Bác Tố. Bọn mình thường chẳng bao giờ vào nhà bác bằng đường cổng, thường chạy dọc bờ ruộng rồi vin vào ngọn cành ổi, đu qua hàng rào, leo ngược lên cây, vặt vài trái, tụt xuống là vào vườn nhà Bác.

H.O bảo: ừ, em chở vào, nhưng mọi thứ đã khác hết cả rồi đấy, có khi L.O chẳng nhận ra nữa đâu. Nhà cũng xây lại, đồi thì san ra bằng phẳng hơn, không còn chè, đường vào xóm cũng làm lại cả rồi. Cái hồ sau đồi đã bị lấp, không còn chút hồ nào nữa. Tóm lại là khác lắm.

Ừ. Có lẽ cũng nên chuẩn bị tinh thần là mình sẽ không còn thấy cái gì quen cả. Nhưng cũng muốn về, ít nhất cũng để mình không còn cái khắc khoải đôi khi rằng mình muốn quay lại mảnh đất đó một lần. Hình ảnh mới sẽ thay thế. Và mình sẽ đỡ nhớ nó, thực tế hơn.

Đúng là tất cả đã thay đổi nhiều. Nhưng cảm giác vẫn thật bồi hồi. H.O không nhớ như mình, vì hồi đó còn nhỏ quá. Và H.O cũng không đi xa, không 'hơn 30 năm mới quay trở lại' như mình.

---------------------

Về, bảo H.O chở mình qua chị Nhàn. Nhà chị khá xa. Nếu không phải ông bà đang đi vắng và Dim Mei không đi cùng, mình hầu như chẳng thể ghé chị, hoặc nếu có việc lắm thì chỉ ghé chứ không thể ở lại rảnh rang như lần này.

Chị Nhàn là bạn học cùng lớp 12B5 với mình. Ngày đó mình học toán giỏi nhất lớp, và hay 'ném' bài cho mấy bạn (phao), trong đó có chị Nhàn. Mình học sớm tuổi nên gọi một số bạn học là anh, chị, và gọi quen cho đến bây giờ. Mình đi xa suốt, mãi đến khi hop lớp kỷ niệm 20 năm ra trường mới trở về lần đầu tiên, rồi từ đó mới thỉnh thoảng gặp lại các bạn những khi về TN.

Chị Nhàn bây giờ sống một mình. Hết phổ thông thi trượt đại học, ở nhà nên chị là một trong số mấy người lấy chồng sớm nhất lớp. Chồng chị mất vì ung thư cách đây hơn 5 năm. Con gái duy nhất của chị lấy chồng năm ngoái, vừa sinh bé gái. Hôm đó chị nhắn tin cho mình: "Con gái chị sinh bé gái. Chị vừa đón mẹ con nó về. Trộm vía mẹ con nó khỏe lắm. Chị đã già rồi em ạ".

Chị Nhàn ngạc nhiên không ngờ vì mình bảo mình ở lại ăn cơm chiều với chị, chẳng có vẻ gì sốt sắng kiểu ngồi chơi chút rồi đi. Chị cứ cuống lên: Thôi H.O về đi, L.O phải ở lại ăn cơm với chị đấy - Ô kìa, em bảo em ăn cơm với chị mà. Nếu không phải là mẹ con em bé tối nay về chơi với chị thì em còn ngủ lại với chị 1 tối nữa. Em nói thật mà. Chị khó tin phải không?

Chị cứ muốn chạy ra chợ mua cái gì đó. Nhưng mình chỉ thích ăn rau và cà. "chị đừng tiếp khách, em thích ngồi chơi với chị thôi, chị chạy ra chợ bây giờ là em về đấy". Chị đành thôi nhưng vẫn cứ lăn tăn lắm. Rồi cuối cùng chị cũng mua được ở tiệm hàng xóm mấy chai bia.

Cơm có canh rau mùng tơi, đậu xanh luộc, cà muối, mấy miếng chả lá lốt và trứng rán. Quá đủ cho 2 chị em. Chỉ có điều cơm quá khô so với mình nên không thể ăn thật ngon cho chị vui hơn. Chị rót 2 ly bia: Chị nói thật. Chị chưa bao giờ uống bia. Nhưng hôm nay L.O đến ăn cơm với chị nên chị uống đấy.

Dễ thương. Và cảm động. Và vui.
-----------------------------

No comments:

Post a Comment

Nào mình cùng chia sẻ cảm nhận...