June 05, 2019

BƯỚC CON LÒNG MẸ

Bạn Dim hôm nay qua vòng phỏng vấn cuối cho công việc tại một công ty.
Đây là chỗ phỏng vấn đầu tiên trong vài chỗ Dim apply và được hẹn phỏng vấn. Hỏi thế Dim có nói với họ thế không, bạn nói con cũng nói thật với họ thế, xong họ hỏi nếu được vài nơi gọi thì điều gì bạn lấy làm quan trọng để lựa chọn việc làm?
Trả lời là "là văn hoá và môi trường làm việc".
Mon men mẹ 'hướng dẫn' thêm: "Nên nói cả lương nữa chứ, câu trả lời đúng được điểm, câu trả lời thật được cảm tình".
Bạn í trả lời mẹ "Con ko muốn nói cái gì nó ko đúng với những gì con suy nghĩ/ Lương với con có quan trọng nhưng không phải ưu tiên 1 vì mình mới ra trường chưa nhiều kinh nghiệm, nên không đòi hỏi/ Môi trường quan trọng vì nếu khác với quan điểm sống của con con sẽ không làm được lâu dài".

Chuyện với bạn xong, lòng mẹ cứ ngấm ngấm mừng.
Cần nói thật rằng nỗi mừng ko phải vì công việc. Trong thâm tâm mình vẫn mong Dim Mei sống ổn định nếu ko là VN thì ở đâu đó gần gần; Mỹ và Châu Âu tốt nhưng quá xa và khác biệt quá. Chỉ là, không thể có mọi điều như mong muốn. Để các bạn tự tập bay.

Mừng vì những điều khó nói hơn. Mừng vì cuộc phỏng vấn đầu nên kết quả sẽ cho Dim tâm lý tốt và tự tin. Mừng hơn là ở cách con nghĩ và nói và trả lời "con ko có muốn nói điều gì ko đúng với những gì con suy nghĩ" ngay cả trong bối cảnh quan trọng là phỏng vấn việc làm. Để cân bằng cái risk, bạn xác định phấn đấu để có thể tự tin đứng thẳng không phụ thuộc, nếu ko may gặp môi trường ko phù hợp với quan điểm sống của mình.
Mừng khi 'đọc' thấy cách bạn tư duy, bản lĩnh và độc lập. Sâu hơn, mừng khi cảm nhận con đã thừa hưởng gì đó giá trị từ cụ ngoại, bà ngoại, mẹ (hay có thể từ trước nữa). Những giá trị lòng mẹ mong muốn và ưu tiên dạy con từ nhỏ thơ giờ đã thấy bắt đầu...

Tự nhiên nhớ lại như thước phim. Bà ngoại đã sống qua bĩ cực khi rơi từ cuộc sống đủ đầy xuống tai họa cải cách ruộng đất, vẫn giữ lòng nhân hậu, sự kiêu hãnh ẩn dấu, và kiên cường dạy con, cháu phải học tri thức. Chuyện mẹ kể khi nhà nghèo đẩy cỏ thuê bị tước đoạt tiền công và lời tự nhủ phải sống vững vàng và biết thương nghèo khó.
Rồi lật giở lại những cố gắng, những giá trị ưu tiên mình đặt ra để hướng nuôi dạy Dim Mei. Từ bàn bạc việc chọn trường, chọn thầy đến những câu chuyện hàng ngày - chuyện trường, chuyện lớp, chuyện bạn bè con, chuyện cơ quan mẹ để 'đưa' ý niệm sống ngay thẳng, biết quan tâm tới mọi người chân thành và không thỏa hiệp với cái xấu/ mua bán đổi chác/ hạ mình xin xỏ nhưng cần biết tránh bị gai góc bầm dập. Muốn vậy, chỉ có cách mình cần luôn học hỏi vươn lên và sống tốt.

Cứ như thế,
từng bước, dọc quãng đường.
Nhớ câu chuyện một ngày đi học về Dim nói với mẹ về lý do con định từ chức lớp trưởng năm cuối cấp 2 và mình cùng đồng ý.
Nhớ mẹ đồng hành cùng Dim khi câu chuyện cô giáo chủ nhiệm lớp 9 cư xử không phù hợp với con và các bạn gái trước lớp đã trở nên quá khả năng chấp nhận, không đơn giản là bảo vệ các con mà hướng dẫn các con cách đối diện với khó khăn, bất công, rằng sự thật sẽ thắng nếu ta biết bình tĩnh, không sợ hãi và tìm sự ủng hộ ngoài ánh sáng.
Nhớ khi con lớp 10, lần đầu chuyển sang hệ trường công, môn toán Dim không đi học thêm cô, điểm thấp, hai mẹ con xác định nếu cần sẽ chuyển từ lớp chọn về lớp thường...
Để cuối cùng, sau mọi câu chuyện, con vẫn bước thẳng, vẫn có nhiều thầy cô, phụ huynh quý mến tôn trọng, các bạn thân quý. Và, cả tự hào về 'mẹ tớ'.

Từng bước, ngấm theo tháng năm?
Hôm nay 'đọc' bạn qua chuyện phỏng vấn, lòng mẹ thầm ngấm vui, nhận về.