March 26, 2013

Biển cạn

Lâu lâu mình không viết, thấy nhớ blog. Nhớ thật. Mỗi ngày vào, rồi ngồi đó, hình như không có gì buồn, vui, trăn trở, nên ngày không đậm đà, chữ không nhảy ra, vô blog để ấm biết có hơi bạn bè ghé lại.

Hôm nay kỳ lạ, mặc kệ Thứ Ba đầu tuần có tới hai deadline trên bàn, mình như bị ký ức kéo tuột về nơi nào đó không rõ định. Tự dưng dọn dẹp máy tính. Tự dưng dừng lại ở những tấm hình. Bồi hồi. Tự dưng nhớ biển Sầm Sơn, ba mẹ con trên biển, hình như không tự lẻ loi.


Tự dưng mở nghe bản nhạc Nortune của Chopin - bản nhạc nhiều đêm ở Úc mở ra nghe để ngủ. Nhớ ngôi nhà ở Royalty street. Căn phòng của hai mẹ con nhìn ra mảnh vườn yên tĩnh. Nhớ những ngày lịch học và làm thêm kiếm tiền kín không còn kẽ hở nhưng bình yên.


Thèm mênh mông, trải lòng với biển với núi với nước và đất. Uh nhớ Mường Lay, nhớ chuyến đi thật nhiều vui và cảm nhận, chiếc xe đầy mùi cá khô, suối, đèo, cô giáo Hường bản Huổi Chát với nụ cười tạm biệt ầng ậc nước.
Tự dưng nhớ bé Huyền, ca mổ, tầng 5 BV E, mong manh chờ đợi.
Tự dưng nhớ Hải Hậu, nhà thờ đổ, biển, Cúc và nụ cười rạng nắng.

Có những ngày như thế, người cứ trôi ngược về, tản vụn.


... bồng bềnh mãi một giai điệu. 



BIỂN CẠN
(Nguyễn Kim Tuấn)

Có người từ lâu nhớ thương biển
Ngày xưa biển xanh,
không như bây giờ biển là hoang vắng.
Lời tôi nhỏ bé tiếng gió thét cao biển tràn nỗi đau.
Tình em quá lớn sóng cũng vỡ tan đời tôi đánh mất.
Giấc mơ không còn,
biển xưa đã cạn,
vắng em trên đời biển thầm than khóc ngàn lần với tôi.
Cùng tôi biển chết, cùng em biển tan.
Ngàn năm nỗi đau hóa kiếp mây ngàn cô đơn biển cạn.

Có người hẹn tôi tới phương trời
Biển xưa lắng nghe trắng xóa nỗi niềm biển không lên tiếng.
Ðời tôi nhỏ bé trước những khát khao
chìm trong nỗi đau.
Tình em quá lớn với những đam mê làm nên oan trái.
Sóng reo não nề
hải âu không về
Vắng em trên đời biển thầm than khóc ngàn lần với tôi.
Cùng tôi biển chết, cùng em biển tan
Ngàn năm nỗi đau hóa kiếp mây ngàn cô đơn biển cạn.

Đời tôi nhỏ bé trước những khát khao chìm trong nỗi đau....
Ngàn năm nỗi đau hóa kiếp mây ngàn cô đơn biển cạn.

March 15, 2013

Cháu là bé Dim

Trước lịch đi Lồ Sử Thàng có vài ngày, cô Hương chủ nhiệm và các bạn nói lớp chọn Dim đi thi nữ sinh thanh lịch của trường. Lịch thi đúng ngày Chủ nhật tuần đó. Gọi cho mẹ, mẹ bảo hai lịch trùng nhau mất rồi, nghĩa là Dim chỉ tham gia được một chương trình thôi. Cả hai đều có cái hay, Dim tùy chọn nha.

Oài, lựa chọn luôn là phải chọn một và bỏ một, khó ghê. Nhưng đã chờ đợi và hào hứng với một chuyến đi núi như thế này rồi. Mẹ còn nói chuyến đi có cô Mốc Mít, có chị Linh con bác Hoàng chị của Sumo. "Con nghĩ rồi mẹ, con nói để bạn khác đi thi. Con đi núi".

Chuyến đi có lúc mệt một tẹo nhưng chỉ là khi say xe thôi, còn thì rất rất vui ạ.

Nữ sinh lớp 10 với bó hoa rừng Tây Bắc (bọc bằng giấy báo :D)

Bày trò chơi với các em trường Trung học cơ sở (Cấp 2) Pacheo (thực tình mình vừa rời Cấp 2 được hơn một học kỳ, hì hì)

Hát với các em bé mầm non bản Ngải Phóng Chồ ở Xã Lồ Sử Thàng, Mường Khương, Lào Cai

Trên điểm bản xa nhất tít trên đỉnh núi cao Sín Chải A của xã Lồ Sử Thàng đấy ạ. Đây là 'sân trường', bên cạnh là lớp học. Cái trống bị thủng nhưng không sao, các em bé vô tư lắm và múa hát rất hay, yêu lắm. 

March 12, 2013

14.03.88 - nước mắt và nhân tính

(TNO): 25 năm trước, ngày 14.3.1988, 64 người con đất Việt đã ngã xuống biển Đông trước họng súng quân xâm lược Trung Quốc. Sự hy sinh anh dũng của những người lính Việt Nam đã biến địa danh Gạc Ma (thuộc cụm đảo Sinh Tồn, quần đảo Trường Sa, tỉnh Khánh Hòa) trở thành bất tử (link)
Cảm ơn Báo Thanh Niên đã nhắc về các anh. Hôm nay. Sau 25 năm. 

Bạn có thể nào tin chiến tranh là như thế này không: Một bên là quân Trung Quốc trên tàu trang bị hiện đại, súng và pháo, nã đạn như mưa vào bên kia là những người lính công binh Việt Nam trong tay không có súng đến xây dựng đảo, ngã đổ từng lớp dưới làn đạn. Họ đã tay không giữ lá cờ Tổ Quốc đến hơi thở cuối cùng, vì biết mất cờ là mất đảo.

Họ đã đành buông, vĩnh viễn nằm lại dưới biển khơi. Bãi đá Gạc Ma đã mất. Đây có lẽ không gọi là chiến tranh, mà là cướp đảo, và những kẻ nã súng (hoặc ra lệnh nã súng) thật sự không còn nhân tính.
(Dịp 27/7 năm 2011 báo mạng Vietnamnet đã đăng loạt bài phóng sự nhiều chi tiết xót đắng về những gì diễn ra ngày 14.3 năm ấy qua lời kể của các nhân chứng còn lại, ở đây)

Mình đã xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần clip này, nhưng lần nào cũng vậy coi đến nửa là nước mắt đã dàn chảy...



*** Có thể bạn muốn đọc:
- CẢM NHẬN VỀ CHIẾN TRANH

March 07, 2013

May quá, thế là có hoa rồi!


May quá, thế là cũng có hoa. Mùng tám tháng ba.
Dù là, sau đó mấy phút sếp Ban lên, anh em khoe màn tặng hoa đã xong. Sếp hỏi: "Hoa có rồi thế quà chị em có không?" Mày râu tổ trưởng công đoàn ngẩn vài giây, trả lời: "Dạ hoa thôi quà thì không ạ, theo đúng nghị quyết".

Thôi thì,
hoa nghị quyết cũng là hoa, có còn hơn không :)))

*** Có chút liên quan:
- 08/03 KHÔNG HOA

March 05, 2013

Note của bạn Land

Mình hay đọc.
Trong khi đọc nhiều khi mình gặp những tản viết nói đúng trùng những điều mình nghĩ, nhưng người viết viết hay hơn, quyết liệt hơn, sắc sảo hơn, ấn tượng hơn... Đọc họ, mình biết mình không dám đẩy câu viết tới hết nghĩa của từ ngữ sợ có thể chạm vào/ làm đau một điều gì đó hay ai đó. Đọc họ mình biết cách mình dùng con chữ rất yếu, mềm và cùng đó là nhạt.
Tuy vậy mình ít khi, chỉ lâu lâu mới đem một tản viết mình thấy hay về blog, phần vì đọc xong muốn lưu lại, phần cũng muốn chia sẻ với bạn đọc nhà mình, và cả chờ những comments.

Land: Tôi biết trên thế giới có nhiều người sống hạnh phúc, và nhiều người khác thì không. Những người hạnh phúc và bất hạnh sống cùng một thành phố, đôi khi họ là hàng xóm của nhau, thậm chí có khi họ sống cùng nhau dưới một mái nhà. Theo một cách nào đó, tôi tin rằng hạnh phúc không phụ thuộc vào môi trường sống hay những yếu tố khách quan. Những người hạnh phúc thì học được cách sống hạnh phúc, còn những người còn lại thì chưa. Đơn giản, hạnh phúc là một cách sống, một lựa chọn để cảm thấy mình đủ đầy..

Tôi thích nhìn ngắm những gia đình hạnh phúc, đọc về họ và gặp gỡ họ. Tôi muốn nghe họ trò chuyện, muốn thấy họ trong những lúc thương yêu, tranh luận hay thậm chí giận hờn, cãi vã.. Và tôi sẽ im lặng trong những lúc như thế, để tìm kiếm bài học của riêng mình.
Cho gia đình của riêng tôi.

Nhận ra rằng hạnh phúc không đến từ những chuẩn mực xã hội như người ta thường nghĩ khiến tôi thấy nhẹ nhàng và thong thả hơn nhiều. Rốt cuộc thì trong cuộc đời, đôi khi người ta chẳng cần nhiều hơn một vòng ôm, một bàn tay siết chặt những lúc cuộc sống bất chợt nghiệt ngã. Và thậm chí, cả những lúc trên đỉnh của thành công.

Khi một người cho ta cả sức mạnh lẫn sự yếu đuối để dám khóc trên vai họ, trong khoảnh khắc đó, hai cuộc sống đã vô hình mang những kết nối lớn hơn cả nỗi đau.
Ở bên một ai đó mà cảm thấy nỗi đau trong mình nhỏ lại, dịu đi, nghĩa là vị trí của họ ở trong ta to lớn lắm, mênh mông lắm.. Và ta mang ơn họ một phần cuộc đời mình.

Không ai chịu trách nhiệm cho cuộc đời tôi ngoài chính bản thân tôi. Nhưng có một số người chọn ở bên tôi và san sẻ bớt nỗi đau trong khi nhiều người quay lưng lại vì những lý do của riêng họ. Và tôi chọn sống vì những người ở lại, không phải chỉ bởi lòng biết ơn mà trên hết vì tôi biết đó sẽ là những người chia sẻ với tôi từng đoạn cuộc đời. Ở bên họ, cuộc sống tôi trọn vẹn và không có gì phải hối tiếc..

Hạnh phúc vẫn luôn là một cách sống, một lựa chọn để cảm thấy mình đủ đầy..

Đọc xong mình sẽ thầm nói thêm một câu: "Được lựa chọn, đã là hạnh phúc rồi".

March 04, 2013

đơn, không đơn

Cuối tuần người ta, lúc thế này:

Lúc lại thế này:


Đơn hay không đơn, có lẽ đáng giá là thấy nhẹ, yêu ngày, yêu cuộc sống.


Cảm ơn cuộc sống, cảm ơn ngày...

March 01, 2013

Mình viết về bếp

Bếp. Mình tự nhận không phải người đàn bà của bếp. Mình có thích nấu nhưng là thích có điều kiện, thế mới chán, hờ, không những thế lại còn thích tùy hứng nữa, càng chán tệ, nhỉ. Ví dụ về 'thích có điều kiện' là trong khi một số món ăn khá quen với nhiều người mình thậm chí chưa làm bao giờ, mình lại thích học nấu những món mà những người mình yêu thương/ người trong nhà thích ăn hay vài món mà mình thấy thú vị, khi đó sẵn sàng mua, làm thử, làm lại, làm lại nữa cho đến khi thật ngon, để cuối cùng được thấy người ăn thưởng thức gật gù thích thú (và cảm ơn, thầm thôi cũng được) :)

Ví như xôi vò gấc đồ hai lần học từ mẹ và mẹ học từ bà ngoại,
món canh mọc nước gia truyền của ông nội.
Ví như món nhộng rang lá chanh cho Ba. Mình sợ sâu, hồi đầu đi chợ mua cầm cái bịch nhộng kiêng kiêng vì hãi, nhưng vì Ba mê món này nên giờ mình thành chiên gia xịn rồi.
Món thịt bò hầm bạn Dim yêu thích/
Sườn heo chiên bày đĩa cho bạn Mei.
Món cá hồi bỏ lò mà mấy bạn Hiệp to Hiệp con share nhà hồi ở Úc cứ bữa nào chị O làm là lẹp chẹp cái miệng hào hứng tranh nhau nhận rửa chén.
Các kiểu súp Nga dùng với bánh mì (cho mình?).

Bữa về Thái Nguyên cuối tuần cùng Dim Mei, như mọi lần bà ngoại nấu rất nhiều món ăn, ông ngoại vào bếp làm riêng món trứng chiên với thịt và mọc nhĩ, tỉ mỉ, chăm chút. Mei đứng coi vừa rủ rỉ nói chuyện. Tẹo xong, Mei ra nói với mẹ "Mẹ, ông bảo ông ít nấu ăn nhưng ông nấu món nào thì món ấy rất ngon", rồi nháy nháy "Câu này giống giống của ai í nhỉ" :)

Sau bữa đó mấy ngày, đi làm về em Mei đón ở cửa, rồi kéo mẹ lên bếp: Mei nấu bữa tối tặng mẹ - cơm chiên, rau, thịt băm rang, bày cơm đĩa, theo cách lâu lâu mẹ 'bày vẽ' mà em rất thích thú. Sweet.
Mình thấy hai bạn nhỏ 'theo' mình mất rồi - yêu bếp có điều kiện, hào hứng khi nấu cho người ta yêu thương. ka ka :)

Rồi. Quay đi quay lại thì mình muốn phán/nhận mình không phải người đàn bà của bếp. Hẳn là vẻ mình nó cũng hiện ra như thế. Có người bạn đã từng bảo mình giờ lấy chồng chắc chồng nấu cho mình bữa tối, ka ka mình thích í tưởng này thế không biết. Nhớ trong "Tình hè rực lửa" (Summer's End - Daniel Steel) mà mình đọc cả bản tiếng Việt và bản tiếng Anh, thấy breakfast on the bed Ben làm cho Danna sao mà nồng nàn ngọt ngào đáng yêu thế, hihi. Mơ ước (cho kiếp sau :D). Ừa thì thôi đang còn kiếp này không nên xa xôi, í mình là đọc tới đây các bạn gái trẻ nếu ai chưa đọc Summer's End thì tìm đọc, đơn giản để biết ước mong được 'breakfast on the bed', đừng như lứa tụi mình hầu hết đánh đồng í nghĩa 'đàn bà xây tổ ấm' với việc lui cui lo tất tần tật cái bếp, vô điều kiện như một lẽ đương nhiên.

Viết tới viết lui nhưng cuối cùng thì mình sẽ nói trong mắt mình hình ảnh một phụ nữ trong bếp nấu nướng cho gia đình/ người thương vẫn luôn đẹp. Nàng mà mặc một chiếc áo sơ mi đờn ông rộng thùng thình càng quyến rũ. Và nếu nàng vừa nấu vừa líu lo hoặc hát nữa thì mình sẽ ước gì có một chiếc máy camera ngay lúc đó. Thế thôi :)
(Khúc này viết rất thật, có ai bảo mình les thì cũng chịu, hihi).

Bạn Dim thích lâu lâu mẹ serve bạn món cơm thịt bò hầmBourguignon thế này

*** Các entries cùng top tic: NẤU NƯỚNG - NỘI TRỢ