September 23, 2016

"ÔNG/CÔ BIẾT TÔI LÀ AI KHÔNG?" và CÔ NHÂN VIÊN HÀNG KHÔNG

(Bài của Bùi Bảo Trúc đăng trên trang "Góc nhìn ALAN", link gốc ở đây)

Cho mãi đến mấy hôm trước, tôi mới tìm ra được câu trả lời cho một câu hỏi tôi bị hỏi từ hơn ba mươi lăm năm trước.
Một bữa đang ngồi trong quán cà phê ở Sài Gòn, thì tôi bị một người đàn ông gây sự và cuối cùng ông ta quăng ra cho tôi câu hỏi : “Ông biết tôi là ai không ?”
Quả thật lúc ấy, tôi không biết ông ta là ai thật. Ông không phải là một tài tử, một nhà văn, hay một chính trị gia nổi tiếng để tôi phải biết. Tôi đành ngồi đó, chịu thua ông, không có câu trả lời.
Ít lâu sau, tôi được cho biết ông là đàn em của một quan chức lớn, và nhờ đó, ông thỉnh thoảng đem chút “hào quang” vay mượn được để hù dọa những người yếu bóng vía như tôi.

Sang đến Mỹ, thỉnh thoảng tôi cũng bị hỏi câu hỏi đó, mà đau cho những người đó, cả Mỹ lẫn Việt, tôi không bao giờ có câu trả lời cho câu hỏi đó của họ cả. Họ thì nghĩ tôi phải biết họ, mà thật tình, tôi thì không hề biết họ bao giờ. Và cứ mỗi lần bị những nhân vật như thế cật vấn, thì tôi chỉ biết ngẩn mặt ra, giả bộ lục lọi cái trí nhớ thảm hại của tôi để tìm câu trả lời cho người nổi tiếng nhưng vô danh và không ai thèm biết đó.

Mấy tháng trước, trong chuyến về lại Los Angeles, California , tôi phải ghé lại Newark, New Jersey để đổi máy bay. Phi cơ của tôi bị trễ hơn một tiếng. Hành khách có một số rất bực bội vì công việc bị xáo trộn do sự chậm trễ của máy bay gây ra.
Tại quầy bên cạnh cổng 112, một tiếp viên dưới đất của công ty đang cố giải quyết những yêu cầu, khiếu nại của khách hàng thì bỗng nhiên một hành khách có vẻ tức tối lắm, lấn lên phía trên, len qua mặt mấy người khác và ném tấm vé lên quầy.
Ông ta nói lớn rằng ông ta muốn được cho bay chuyến sớm nhất và phải xếp cho ông ta ngồi hạng nhất. Người tiếp viên trả lời rằng cô xin lỗi về những phiền nhiễu mà chuyến bay gây ra cho ông, nhưng cô cũng phải giải quyết những hành khách tới trước và hứa là sẽ giúp ông khi đến lượt ông.
Nhưng ông khách không bằng lòng, ông hỏi như hét vào mặt cô, rõ ràng là để cho các hành khách khác cũng nghe được. Ông hỏi đúng câu mà tôi cũng bị hỏi mấy lần : “Cô biết tôi là ai không ?” (Do you know who I am ?).
Thì ra người Mỹ, trẻ và xinh như cô tiếp viên cũng bị hạch hỏi bằng câu đó chứ chẳng riêng gì tôi. Tôi liền cố lắng tai nghe xem cô tiếp viên ở quầy trả lời như thế nào để biết mà ứng phó sau này.
Người phụ nữ này, vẫn tươi cười, cầm chiếc micro của hệ thống khuếch âm lên và nói lớn bằng giọng rành rẽ rằng: “Ở quầy 112, có một vị hành khách không biết mình là ai, quí hành khách ai có thể giúp ông ta biết được căn cước hay thân thế của ông, xin tới quầy 112.”
Ông khách tự nhiên, vì chính câu hỏi của ông, biến thành một bệnh nhân tâm thần, một người mắc Alzheimer, một người lãng trí, tâm lý, thần kinh thác loạn, lẫn lộn bản thể, không còn nhớ mình là ai, tên gì, ở đâu nữa. Và lúc ấy thì đám hành khách đang sốt ruột đứng trước quầy đều phá ra cười.
Ông khách điên tiết, chỉ mặt người tiếp viên ở quầy và bật ra một câu chửi thề tục tĩu : “Đ.. mày”( F,,k you).
Người phụ nữ ở quầy, không một chút giận dữ, bằng giọng bình thản, trả lời ông nguyên văn như thế này : “I’m sorry, sir, but you’ll have to stand in line for that, too”.( Thưa ông, chuyện đó, chuyện ông đòi giao hợp với tôi, ông cũng phải xếp hàng chờ đến lượt mới được.)

Chao ôi, hay biết là chừng nào ! Thế mà tôi không nghĩ ra từ bao nhiêu năm nay để mà ấm ức không nguôi.

Bây giờ, nếu người đàn ông ngày xưa ở Saigon hay dăm ba người khác đặt lại câu hỏi đó với tôi, thì tôi đã có ngay được câu trả lời học được của người tiếp viên phi hành ở phi trường Newark, New Jersey hai hôm trước.

Clip cha dạy con nói lời xin lỗi

Dành cho các cha mẹ.
Clip thật sự đáng xem nhiều lần, mỗi lần bạn sẽ ngấm thêm được ít nhiều. Để HỌC được thật nhiều từ clip này bạn cần bồi đắp cho mình đủ lượng tri thức đấy,
Ta nói làm cha mẹ là trường học vô cùng giá trị vô cùng thú vị. Thật sự là vậy nếu ta chịu khó đắp bồi, đọc và học và áp dụng, hàng ngày, cho tới khi các bạn nhỏ cứng cáp bay đi.
Mình chút tự hào về cách hướng dẫn các con xử sự (và làm gương) trong case rất tương tự với cô giáo chủ nhiệm và nhóm các bạn chung lớp 9A3 của Dim. Chỉ là, chuyện đó không nên public nữa, nên tiếc là ko chia sẻ được với các cha mẹ.
Nhưng clip này thì rất rất nên xem:

https://www.youtube.com/watch?v=uyuL7pDp13M

LÀ AI KHÔNG QUAN TRỌNG, QUAN TRỌNG LÀ Ở CẠNH AI

"Đi cùng ruồi thì tìm được nhà VS" :)

------------------------------------------------
Đi cùng ruồi thì tìm được nhà vệ sinh
Đi cùng ong thì tìm được hoa thơm
Đi cùng người giàu học cách kiếm nhiều tiền
Đi cùng ăn mày học được cách xin cơm.

Trong thực tế cuộc sống, bạn quen biết ai thực chất rất quan trọng, thậm chí điều đó có thể thay đổi vận mệnh cuộc đời bạn, quyết định mọi thắng bại trong cuộc sống của bạn.
Sống cùng với một người nào đó qúa lâu, bạn cũng dần trở thành giống họ. Ở cùng với người chăm chỉ, bạn sẽ không lười biếng. Ở với người tích cực bạn sẽ không tiêu cực.Cùng với người thông minh, bạn cũng nhận được những ảnh hưởng tốt...
Các nhà nghiên cứu khoa học cho rằng : “ Con người là động vật duy nhất tiếp nhận các gợi ý”. Gợi ý tích cực, ảnh hưởng rất tốt tới tinh thần và trạng thái sinh lý của con người, kích thích mọi tiềm năng nội tại, phát huy khả năng tiềm ẩn của mỗi người, khiến họ trở nên tiến bộ, hưng phấn và vui vẻ.
Hãy tránh xa những người tiêu cực, nếu không trong vô thức họ sẽ lấy đi ước mơ của bạn, khiến bạn dần dần mất đi bản thân, trở thành một con người tầm thường.
Người tích cực giống như ánh mặt trời vậy, chiếu đến nơi đâu nơi ấy liền sáng bừng lên.Người tiêu cực giống như mặt trăng, mùng một, mười lăm không giống nhau,thay đổi thất thường.
Thái độ thay đổi tất cả, tính cách quyết định vận mệnh. Thái độ thay đổi, tương lai thay đổi, tính cách khác nhau sẽ sinh ra những con người khác nhau.
Có người nói, đời người có điều may mắn:
Đi học gặp được người thầy tốt.
Đi làm gặp được sư phụ giỏi
Lấy vợ tìm được người hợp với mình.
Có khi chỉ cần một nụ cười ngọt ngào, một lời hỏi thăm quan tâm của họ cũng đủ khiến bạn trở thành một người đặc biệt, hạnh phúc hơn người. Bất hạnh nhất trong cuộc sống chính là: Bên cạnh bạn không có những người tích cực, thông minh. Cuộc sống của bạn sẽ trở nên nhạt nhẽo, tầm thường.
“Bạn là ai không quan trọng, quan trọng là ai ở bên cạnh bạn”
(Sưu tầm)

September 08, 2016

BIẾT MÌNH GIÀU...

Thỉnh thoảng mình đi buýt, đoạn bộ từ bến xe vào cơ quan tương đối xa thường hay được người quen/đồng nghiệp đi ngang vợt lên cho ké xe máy hoặc ô tô. Hiếm khi bộ nguyên đường.
Hôm nay rảo bước còn cách chừng 4-500m thì nghe "O. lên chị đèo"
Là xe đạp. Là chị D cùng công ty nhiều năm, khác bộ phận.
Mỉm cười e e và cảm động và vui vui "Thôi trời mát đẹp mà, em đi bộ chị".
Trời, em biết đạp xe là chân mỏi thế nào!
"Đi, lên chị đèo..."
thấy chị ngoái nhìn xuống bánh rồi quay đầu xe,
thì ra chị ghé chỗ bơm bánh xe bên đường (để có thể chở).
Thương thế.
Chân vẫn bước mà ý nghĩ chợt tràn trong đầu "giờ dù có ô tô hay xe máy ai dừng gọi ké thì sẽ từ chối và đợi xe đạp của chị, nhất định". Và đoạn đường dễ thương hơn bao giờ,
biết mình được quý yêu,
biết mình giàu.
Cảm xúc làm hoay lấy đt mãi mới tự chụp được cái này: