September 26, 2013

Đào liễu với Thu

Hà nội thu
mưa, kiểu rất thu, se lạnh, yêu đến nao lòng.

Nhà bạn HY treo link clip "Đào Liễu" đúng 100% chất chèo cổ. Tự nhiên trí nhớ vụt lật trở về khi nào đó mình nghe 'Đao liễu' Quốc Trung mix nhạc trong một ngày lãng đãng vô cùng. Nhớ là giai điệu lương vương đến nỗi phải viết để trải, nó đây (link): "Hết một vòng những bản 'nhạc một thời để nhớ' rồi quay về nguồn cội, xoay 180 độ về chèo 'Đào liễu' bản phối của NS Quốc Trung, phải nói là phù thủy Quốc Trung mới đúng, qua ma thuật của QT điệu chèo vẫn chèo nhưng mới lạ và... mê hoặc 'đào liễu một mình... tóc dầu còn xanh mà em quyết ở vậy, làm sao cho (nó) đành'. Nghe hát nhìn áo yếm mê quá, đúng thật làm sao cho đành."

Tự nhiên thèm mặc áo yếm
Thèm sống như quê
Tự nhiên tiếc cháy lòng buổi liveshow "Đường xa Vạn dặm" của Quốc Trung vài năm trước ở Nhà Hát Lớn HN. Mỗi lần đọc bài nào nhắc về buổi hòa nhạc ấy là lại dâng lên nỗi thèm muốn được ngồi đó đắm chìm trong không gian pha trộn tài tình âm thanh nhạc khí hiện đại trên nền những âm điệu dân gian cổ mình yêu "Hạc trong sương, Đào liễu, Ngồi tựa song đào, Vọng nguyệt, Lưu lạc, Dòng sông một bờ, Chiếc bóng, Đường xa vạn dặm"

Thật ra mình đã chẳng có vé buổi hòa nhạc ấy.
Mà có sao, trong cuộc đời dài có lẽ mỗi người cũng được cho phép vài lần tiếc cháy bỏng điều mình không có.

Đi đâu đào liễu một mình
Hai vai gánh nặng, nhật trình đường xa
Áo nâu xếp ở trong nhà
Khăn vuông nhiễu tím phất phơ đội đầu
Yếm điều em vẫn còn mầu
Răng đen da trắng mái đầu còn xanh
Mà em ở vậy sao đành
Sao em chẳng kiếm chút tình cùng ai
Sách rằng xuân bất tái lai..."



*** Bài đọc tham khảo:
- "Đào liễu ra phố" (Tuanvietnam.net)
- "Đường xa vạn dặm - một cách kể cổ bằng âm nhạc" (vietbao.vn)

September 24, 2013

Dạo này (9/2013)

Dạo này đầy ắp sự dịu dàng của chăm sóc chia sẻ lo lắng thương yêu và nhận chia sẻ lo lắng thương yêu. Đã qua 03 tháng Ba lúc viện lúc nhà, mẹ, Q., H.O, những người bạn thương quý, bác sĩ, bệnh viện, những khi lo lắng căng thẳng những lúc mấy anh em ríu rít đầm ấm... Ông khỏe về Thái Nguyên, mấy ngày L.O. Dim Mei đi ra đi vào hẫng trống như thừa.

Dạo này trải nghiệm thử thách gay gắt của cảm xúc, sự chuyển từ cảm giác ngậm thương đến bùng nổ đủ để giật bỏ mọi nguyên tắc nể vì/ im lặng. Trải nghiệm điều kỳ diệu phát hiện ra người ta mạnh mẽ, bình tĩnh, kiệm lời và có được tâm thế 'don't care' khi tới hạn. Ngẫm thấy trải nghiệm nào cũng có những giá trị riêng của nó. Enjoy.

Dạo này dồn sự quan tâm cho căn nhà xây gạch 4 gian ở trên núi cho bọn trẻ nơi kia được đi học. Bao nhiêu cảm xúc, bao nhiêu sẻ chia, niềm tin yêu. Là việc là tiền nhưng là những đồng tiền mang giá trị nhiều hơn thật nhiều so với giá trị nó được tạo ra để bán - mua. Cảm động nao lòng.

Vậy nên dạo này cảm giác nợ nhiều. Một bạn lặng lẽ đọc blog cách đây vài tháng gởi một cái mail tâm sự dài. Cái mail mình có thể trả lời, muốn viết, nhưng viết sẽ dài, dường như chưa tìm được lúc đủ tĩnh lặng và thời gian. Rồi trôi, trừ cảm giác nợ ai đó, điều gì đó lâu lâu vẫn trở vòng qua tâm trí. Dường như mình sẽ luôn có những món nợ tự mình, như thế.

Dạo này lại có sự đổi thay. Những khuyên nhủ, tư vấn, hỏi han... câu trả lời hiền như ma sơ mà khó lay như núi đồi thảo nguyên vậy. Đôi khi tự hỏi cuộc đời như con đường mượt êm thẳng tắp có được yêu thích, có là thú vị/ bước ngoặt đường ngang như thế nào vừa đủ? Ừa mỗi người tự chọn cách để bước vui con đường của mình dù hình thù nó thế nào. Mình may mắn luôn cảm được trên đường mình nhiều hơi ấm. Sớm ra đường hít một hơi sâu thứ không khí trong trẻo sau cả đêm qua mưa. Thấy vững lòng khi bước chân khoan thai bước qua một khúc quanh.

Dạo này, thế, là tốt.

September 18, 2013

Tuần này TCT có hội nghị chuyên môn về dẫn đường máy bay. Nhận được điện thoại của người đồng nghiệp xưa "Anh ra họp, hết giờ làm hôm nay em rảnh không?"

Nhiều năm bẵng không gặp không liên lạc dù vẫn loanh quanh chung ngành. Từ khi mình chuyển về cơ quan tổng làm chuyên viên cùng ngành dọc nên mới nhận lại người quen (xưa có tí í định thân).

Còn vài phút nữa tới Bờ Hồ thì trời lọt giọt mưa. Anh hỏi "cốp xe em có áo mưa không?", trả lời "dạ có mà thôi ạ, sắp tới rồi, mà mưa lọt giọt à". Trả lời nhẹ mà trong đầu tính làm sao tránh ngồi ăn tối cho ngọt trong bối cảnh bạn xưa ra làm khách Hà Nội có í mời ngồi.
Rồi thì bắt đầu ... "À Bờ Hồ có một chốn ngồi ngay bên hồ, buổi tối mà ngồi cà phê kem một mình nhìn mặt nước hồ trong mưa thì cực kỳ nhé, lãng mạn thôi rồi" - "Vậy hả?" - "Thật, Hà Nội có nhiều cái thua Sài Gòn (nịnh SG một xí) nhưng có một cái mà HN nhiều hơn hẳn, đó là lãng mạn" - "ha ha, được, chơi luôn, tới đó" - "rồi, vậy anh qoẹo phải".

Thủy Tạ. Chỉ điểm dừng xe. "Thôi em thả anh ở đây nhé, em về đây để cho anh cơ hội thưởng thức lãng mạn cà phê một mình ngồi ngắm mặt hồ Hà Nội vào đêm".
Sau một giây, bạn nhìn đồng hồ (cười) "Mặt hồ mưa nữa chứ. Okay, vậy thì anh sẽ vào, lần sau ra HN sẽ gọi em tới đây rồi báo cáo cảm nhận".
Cũng cười "Sợ tối nay anh về là viết nhật ký rồi ấy chứ".
"Ừa, rằng có một cô Hà Nội đã chở tôi đến..."
(ngắt lời): và cô ấy bỏ tôi ở lại rồi biến mất, thế là tôi có lãng mạn cà phê Bờ Hồ.
Ha ha, rồi bye em.
Quay xe.
Chạy về trong mưa nhỏ Hà Nội vừa tự thấy mình rất ổn :)

September 06, 2013

Dưa bở ;)

Tự nhiên nhớ hồi là nhỏ kỹ sư trẻ áo dài xanh làm việc ở bộ phận tư vấn hồ sơ bay cho người lái trước mỗi chuyến bay. Dãy quầy làm việc ngăn với hành lang lối đi dài bằng bức ngăn nửa trên bằng kính trong. Một thời gian có một ánh mắt kỳ lạ tới nỗi cảm giác đang có người nhìn, ngẩng lên gặp ánh mắt đi ngang hành lang nhìn vô chăm chắm không rời. Dong dỏng, mặt đẹp buồn, da sáng, áo trắng đồng phục nhân viên phi trường. Con nhỏ ngại, cúi xuống, chút xíu nhìn lên, vẫn gặp đôi mắt y thế. Nói sao nhỉ, nghĩa là chân bước người đi thì cái đầu xoay dịch để mắt vẫn một hướng, tới tận khi qoẹo xuống khu vực check-in.

Trực theo ca thay đổi bữa sáng bữa chiều nhưng ca trực nào của nhỏ ánh mắt chăm chăm cũng đi ngang một lần, chiếu diện, khiến buộc phải cảm thấy, nhìn lên, gặp, cúi xuống né, nhìn lên, lại gặp, chăm chăm tới khi dong dỏng áo trắng bước qoẹo xuống cầu thang.
Cứ thế đi ngang nhìn vô qua bức kính mỗi ngày, không lời không gì khác.

Không nhớ sau bao nhiêu lâu, năm ngày, một tuần hay mười ngày thì cái cảm giác bối rối - bức bối - ngại - ráng lì - kệ - ... chuyển sang hay hay/ tò mò/ muốn tìm cho ra lẽ. Là ai, làm bộ phận nào, là thông điệp gì mà nhìn lạ hoài.
Rồi không nhớ bao nhiêu ngày sau nữa thì đối diện, hình như trong một dịp giao lưu hay hoạt động phong trào chung hai đơn vị. Con nhỏ ko chịu nổi chăm chắm, chủ động ra chìa tay bắt, làm quen.
Trái với sự 'bí hiểm biết nói' của cái nhìn, chuyện với áo trắng nhạt cực. Tới lần gặp thứ ba thì chỉ còn ba câu cả buổi chuyện, chả nhu cầu nói gì, mòn xẹp hết cả cảm giác tò mò thú vị kia.
Tránh không lần thứ tư. Nhẹ tâng, bên kia chẳng có tị nào 'mời, kéo'. Xong. 'Chăm chăm' cũng hết luôn chẳng thấy đi ngang mỗi ca trực. Áo dài hàng không thì kiêu :)

Chị em gái tâm sự, kể với Huệ O, bảo "mình chưa bị thôi miên mắt bao giờ nên luống cuống chứ nghĩ ra có khi đơn giản mít-tờ ấy nhìn gì cũng thế, kể cả nhìn con sâu có khi cũng chăm chăm như thế". Từ đó hai chị em có nhắc lại chuyện thì gọi 'Mr nhìn con sâu' tới nỗi giờ quên thật sự tên thật của 'Nhìn con sâu'.

Một cơ số năm sau,
Hồi đó có một chàng nói cảm xúc rất mạnh về hình ảnh cô-mình trong một trong một khung cảnh - một câu chuyện - một tình huống. Mình tự thú rằng thì hẳn hai tối rung rinh vì cái tập hợp từ 'cảm xúc rất mạnh', bung biêng. Ít bữa sau vô tình thấy cũng chàng nói về một khung cảnh khác với một cô bạn khác 'cảm xúc rất mạnh'. Ơ hoá ra cảm xúc rất mạnh là cảm xúc của người ta nhiều cảm xúc rất mạnh, hihi, mình không đâu đi rung rinh, quê biết mấy :)

Cho nên, đờn bà con gái thường hay tưởng bở, nghe câu nói của đờn ông cứ hay gán thêm tí nhận vơ. Ví dụ đờn ông nói 'gót chân em đẹp lắm' đờn bà con gái nghe và dịch thành 'anh thích em rồi đó' hoặc tệ hơn 'anh đặc biệt thích riêng em rồi'. Đúng ra đờn bà con gái nên hiểu sự thật chỉ đơn giản là gót chân em đẹp, ngoài kia cũng nhiều nữa gót chân đẹp, anh đang thích một số cô gái, có cô gót chân xấu xì, nhưng ơ kìa, chuyện gót chân em đẹp và chuyện anh thích các cô gái đâu gì liên can.