February 23, 2009

Dim thế mà vẫn ngây thơ thật

Bắt đầu quen hơn với lịch làm việc kiểu "công chức": đi làm, ăn trưa, nghỉ trưa, tan sở... đúng giờ đúng lịch. Hix. Không còn có những ngày nghỉ bù giữa tuần hoặc trực sáng, về nhà thoải mái vùng vẫy ngủ nguyên cả chiều nữa. Tiếc làm sao !

Nhớ hôm vừa bắt đầu công việc mới, các 'Sếp' họp, nguyên ngày. Mình không "Sếp", nhưng cũng họp (hì). Trưa không được nghỉ, phòng làm việc chưa sắp xếp xong nên suốt giờ nghỉ trưa cứ vạ vật ngồi nhờ phòng khác. Chiều về, mệt, mắt như muốn hoa. Có điều, dự họp được phát phong bì "ăn trưa", mình là liu tiu ăn theo, cũng được phong bì, 200 ngàn. Lần đầu tiên được 'đãi ngộ trịnh trọng' như thế! Hihi. Xưa nay toàn là bị "lùa" đi họp, lỡ trốn không đi là bị ghi tên ấy chứ!

Tối ăn cơm, muốn 'khuấy', kêu: Hôm nay mẹ đi họp, được phong bì 200.000. Các con ồ lên: Tiền gì hả mẹ? (giật mình, ừ nhỉ, chúng chưa có khái niệm 'văn hóa phong bì', còn mình, có lẽ đã quen đến nỗi thấy 'bình thường' rồi:( ). Diễn giải: À, tiền ăn trưa. Cuộc họp quan trọng, đúng ra họ mời những người dự họp ăn trưa, nhưng vì không ăn thì họ đưa thành tiền thôi mà.

Chúng lại bảo: Bữa trưa mắc tiền mẹ nhỉ?

Tiếp: Dịp mẹ nhận việc mới, nên mẹ chia tặng cả nhà (mẹ O., chị Tuyết, Dim, Mei): 50 ngàn cho mỗi người, được quyền mua món đồ tùy thích. Chỉ cần DM cho mẹ "thông qua" trước khi mua để mẹ yên tâm là món đồ đó 'không độc hại'.

Sự phấn khích của bọn trẻ làm mình bất ngờ, sau mới nhận ra không phải món tiền, mà là 'công việc mới của mẹ' khiến chúng phấn khích hơn bình thường. Thấy Dim cứ loay hoay tìm gì đó, hỏi: Con tìm gì vậy?
- Con tìm lịch, mẹ ơi tháng này có 30 hay 31 ngày hả mẹ?
- Để con tính nhân với 200 ngàn?
- (ngơ ngác)Vâng!

Bật cười: Thế con tính ngày nào mẹ cũng phải họp mệt như hôm nay à? Và cả thứ 7, chủ nhật mẹ cũng vào cơ quan họp (để lấy 200 ngày)? Ôi Trời ơi con gái tôi !

Hihiiiii. :))

(Kết quả: Tối đó 3 mẹ con ra hiệu sách gần nhà, DM tung tăng hào hứng vào quầy truyện, chọn, chạy lại 'thông qua', chọn tiếp....cuối cùng mỗi 'tên' mua 2 cuốn truyện, ai nấy tự trả tiền)
------------------------------------------------------------------

February 06, 2009

New Job

Feb 05, 2009

Ngày đầu tiên của công việc mới. Cũng có một vài khoảng khắc tự thấy mình "không tự tin lắm". Mình vốn tung tăng ở cơ quan không một chút 'vấp chân', thế mà bây giờ chỉ chuyển đến một tòa nhà khác cách đó có chừng 200m mà thế ư?

Ngày đầu tiên bắt tay vào công việc luôn, cả nhóm đều mới, đều sàn sàn tuổi. Cảm giác ban đầu là "có vẻ làm việc nhóm". Không đến nỗi phải bước vào phòng, cúi đầu chào vài cặp mắt già già chăm chú dò xét 'kẻ mới'. Thôi may rồi !

Trưa, về Ban cũ ngồi với mọi người một chút. Lắng nghe cảm giác tự tin khi bước chân trên chỗ quen thuộc. Đi ăn căng-tin cùng mâm cũ. Vui.

Feb 06

Văn phòng mới chưa sắp xếp xong nên nhân viên được nghỉ. Ura ! Gọi mấy đồng nghiệp cũ ra ngồi café (những tên ko trực ca). Mọi người hỏi: chuyển xong hết chưa? Dạ chưa - người đi giấy tờ còn ở lại (hihi, thủ tục chưa chuyển xong nhưng phòng mới nhiều việc nên gọi vội qua).
----------------------------------------------------------------------------

February 01, 2009

Mất xe

26 - mùng 2 Tết.
Thái Nguyên. Tết ở nhà Đẻ thì rất vui. Vui nhưng bận. Cả ngày chỉ toàn nấu ăn, rửa bát dọn dẹp, rồi lại nấu ăn, lại rửa bát, dọn dẹp, rồi lại nấu ăn, rửa bát, dọn dẹp. hụ hụ. Trước khi về HN bảo với mẹ: "Mẹ ơi Tết này vui thật, nhưng mà đúng thật là cả ngày con chỉ loanh quanh trong bếp, không còn lúc nào mà 'hưởng thụ những giá trị khác'". Hix, hì.

Mùng 3. Hà Nội.
Có một chuyện không may khi đến chơi chúc Tết ở nhà Dung - chị bạn đồng nghiệp. Mình bị mất xe máy - là chiếc xe của Ba cho mình mang xuống HN dùng tạm khi chưa mua xe mới. Chở Mei đi, hai mẹ con dựng xe ở cổng nhà bác Dung vào nhà chúc Tết. Mải ngồi nói chuyện thế nào mấy phút sau nhìn ra cửa đã không thấy xe đâu.
Cảm giác ngay đó là sợ. Sau đó là đầu óc bắt đầu luẩn quẩn, cũng lại cảm giác sợ. Cả hai chị em hoàn toàn lúng túng. Chưa biết làm gì, việc đầu tiên Dung làm là bấm máy điện thoại gọi cho chồng (anh ấy đang đi trực) "anh ơi, mất xe, xe của O...". Mới thấy mình một mình thật. Lúc ấy không có ai để gọi. À mà cũng có, nhưng mẹ thì không nên nói - bà lại lo lắng. Anh Quý (anh trai mình) thì đang cùng vợ con ra ngoài này ăn Tết, tức là đang trên đường, nói, lại làm lây cảm giác bất an...

Việc thay đổi đầu tiên là không tiếp tục lịch trình đi chúc Tết một vòng các chị đồng nghiệp thân thân như đã định nữa. Ngại xui cho mọi người. Chỉ chở Mei lên cơ quan chơi với ca trực và ra vườn rau của các bác (Mei thích ra thăm mấy cây cà chua trước Tết lũ trẻ con tự trồng).

Rồi cũng tìm ra cách tự trấn an mình: Năm ngoái ông Trời đã cho mình khá nhiều, hơn cả mình có thể dám chắc. Có nhiều việc lớn làm xong. Công việc tốt. Được nhiều phải có mất một chút chớ được quá nhiều cũng không phải đã hay. Thấy thoải mái hơn một chút.

Mùng 4.
Sáng rủ Tuyết, hai cô cháu đi chùa Ái Mộ - ngôi chùa mọi Tết mình thường thích đi. Vắng. Lắng nghe tiếng kinh gõ mõ vang trong không gian tĩnh mịch, thấy lòng trở lại bình an.

Chiều đi trực, ca trực đầu tiên trong Năm Mới. Vui. Hết ca 2 đứa (mình cùng với nhỏ bạn cùng tuổi) rủ nhau ghé mấy nhà chúc Tết. Thấy vui. Mình xưa nay không đi chúc Tết theo "trách nhiệm", mình thường chỉ đến chúc những nơi mình muốn chúc, chân thành. Với lại, nói như bạn bè trong Nam xưa, mình "vía nhẹ" (bế trẻ con mới sanh chẳng khóc bao giờ), nên tin là mình đến chúc Tết mang vui vẻ đến cho chủ nhà.

Tết hết nhanh quá, còn nhiều nơi mình muốn đến chúc mà chưa đi được. Nhưng sẽ đi dần, đã thân thì muộn cũng không sao.

Chúc mình, và chúc tất cả mọi người, một Năm Mới thật bình an, nhiều nụ cười, và thật nhiều tốt lành.