Cuộc đời mình được bao nhiêu lần 1 tuần nhỉ? Bỏ đi một tuần thì sao? Mình mất 1 tuần như quên, như trôi. Sớm nay lên cơ quan ngồi ghi note cho tuần mới, định bỏ hẳn tuần qua mà vẫn vướng: Chìa khóa office, chiếc khăn choàng yêu thích, thẻ nhớ chứa công việc thường luôn đi kèm theo người, giờ mỗi cái mỗi nơi.
Đọc lại "Buồn ơi chào mi" của sontt trên LHSVN "Phật dạy đời là vô thường, sinh lão bệnh tử, như bốn mùa xuân hạ thu đông. Bạn làm sao tránh được đau ốm, khi đời bạn là hữu hạn, biến đổi không ngừng trong mỗi phút giây đi qua? Bạn sao hết được vui, buồn, giận, ghen khi mọi người chung quanh bạn đang vậy? Bạn không tránh được gì hết. Vì dù bạn có được lựa chọn như thế nào, thì chỉ có chính bạn mới đang in dấu từng bước chân trên con đường đời của bạn.
Và bạn lên đường với bao nhiêu điều chợt đến, một khúc rẽ may mắn, một bước ngoặt chia ly, một đoạn đường hạnh phúc, hay là dòng sông sâu ngờ vực, đá ngầm toan tính, hay bạn đang đi giữa biển người xa lạ mà lòng dạ cô đơn quạnh hưu... Đó chính là muôn dạng hình hài của nỗi buồn nhân thế - bất tận mà bạn sẽ đi qua.
Đừng chạy trốn nó, hãy đón nhận nó theo cách của bạn: sự kiên nhẫn của bạn, sự kiềm chế của bạn, hay cả sự khờ dại của bạn nữa. Dù mạnh mẽ hay yếu đuối, dù tâm trí sáng suốt hay non nớt, bạn hãy đón nhận nỗi buồn bằng những gì bạn có thể.
Bạn hãy coi rằng, mỗi chặng đường là một lần thử thách, đầy sống động, mới mẻ, hãy vui vẻ và sáng tạo trên mỗi bước đi, còn đích đến chỉ là một điểm dừng chân với chút mệt mỏi vì chặng đường đã qua.
Còn chần chừ gì nữa mà bạn không nói với mình: Buồn ơi, chào mi! Ta lên đường đi tiếp đây!"
Ừa, ta lên đường đi tiếp đây.
Nào tự khai nhận đi, cơ quan vừa phát lương tháng sau 10 ngày báo trễ vì những lý do quyết toán tài chính gì gì đó. Chả biết có phải trùng hợp hay không, nếu có thì hẳn ra mình cũng bị phụ thuộc vào tiền bạc nặng ta ơi.
Cuối tuần, comments tin nhắn bạn bè í ới kéo đẩy dậy đi, dậy đi, làm vừa ấm áp vừa như muốn mềm ra mèo ướt mắt ướt mi. Bỗng nhận được một tin nhắn "Chị đang tâm trạng nhạt, có thể sắp yêu? thật đấy". Bật cười, nếu đúng 'thật đấy' thì chắc lâu lâu phải nhắc tâm trạng nhạt một lần, nhỉ?? :))
Lại nghe lỏm được đối thoại của hai chị em Dim Mei:
Chị: - Chị Trinh lớp 9A3 chơi thân với chị ấy, các bạn lớp chị đều thích chị ấy.
Em: - Chị Trinh thì ai chẳng thích. Chị ấy xinh chị nhỉ. Xinh dễ được thích chị nhỉ. Các bạn em cũng khen chị xinh nữa.
Chị: - Xinh được thích chỉ là ban đầu thôi. Sau đó còn tùy thuộc xem em có hòa đồng với xung quanh không, có biết quan tâm đến mọi người không.
Em: - Các bạn lớp em nhiều người biết chị lắm, hay hỏi em 'chị Phương là chị cậu à?' (Phương = Dim)
Chị: - Ừ, mẹ O. thường dạy mình sống tốt, biết quan tâm đến mọi người, cứ sống tốt thì sẽ được quý thôi.
Lẽ gì mà không bật dậy. Mặc đẹp vào nào. Tươi tỉnh lên nào. 3 mẹ con đi vòng vòng sắm đồ nhé. Nguyên một giỏ đồ thu. Mua tặng chị Tuyết một bộ nữa. Xong rồi 3 chúng mình sẽ ra quán Ốc Cay cũng gần thôi. Ven hồ. Dim chiến một lèo 3 con tu hài nướng mỡ hành. Chẹp chẹp. Mei lần đầu được làm người lớn hòa nhập vào thế giới 'ốc óp', hứng thú lắm lắm mới món ốc bươu xào me' chua chua ngọt ngọt cay nồng. Hít hà. Yêu.
Nào mình bước cho tuần mới.
(Có thể là sắp yêu. Hihi)
Đọc lại "Buồn ơi chào mi" của sontt trên LHSVN "Phật dạy đời là vô thường, sinh lão bệnh tử, như bốn mùa xuân hạ thu đông. Bạn làm sao tránh được đau ốm, khi đời bạn là hữu hạn, biến đổi không ngừng trong mỗi phút giây đi qua? Bạn sao hết được vui, buồn, giận, ghen khi mọi người chung quanh bạn đang vậy? Bạn không tránh được gì hết. Vì dù bạn có được lựa chọn như thế nào, thì chỉ có chính bạn mới đang in dấu từng bước chân trên con đường đời của bạn.
Và bạn lên đường với bao nhiêu điều chợt đến, một khúc rẽ may mắn, một bước ngoặt chia ly, một đoạn đường hạnh phúc, hay là dòng sông sâu ngờ vực, đá ngầm toan tính, hay bạn đang đi giữa biển người xa lạ mà lòng dạ cô đơn quạnh hưu... Đó chính là muôn dạng hình hài của nỗi buồn nhân thế - bất tận mà bạn sẽ đi qua.
Đừng chạy trốn nó, hãy đón nhận nó theo cách của bạn: sự kiên nhẫn của bạn, sự kiềm chế của bạn, hay cả sự khờ dại của bạn nữa. Dù mạnh mẽ hay yếu đuối, dù tâm trí sáng suốt hay non nớt, bạn hãy đón nhận nỗi buồn bằng những gì bạn có thể.
Bạn hãy coi rằng, mỗi chặng đường là một lần thử thách, đầy sống động, mới mẻ, hãy vui vẻ và sáng tạo trên mỗi bước đi, còn đích đến chỉ là một điểm dừng chân với chút mệt mỏi vì chặng đường đã qua.
Còn chần chừ gì nữa mà bạn không nói với mình: Buồn ơi, chào mi! Ta lên đường đi tiếp đây!"
Ừa, ta lên đường đi tiếp đây.
Nào tự khai nhận đi, cơ quan vừa phát lương tháng sau 10 ngày báo trễ vì những lý do quyết toán tài chính gì gì đó. Chả biết có phải trùng hợp hay không, nếu có thì hẳn ra mình cũng bị phụ thuộc vào tiền bạc nặng ta ơi.
Cuối tuần, comments tin nhắn bạn bè í ới kéo đẩy dậy đi, dậy đi, làm vừa ấm áp vừa như muốn mềm ra mèo ướt mắt ướt mi. Bỗng nhận được một tin nhắn "Chị đang tâm trạng nhạt, có thể sắp yêu? thật đấy". Bật cười, nếu đúng 'thật đấy' thì chắc lâu lâu phải nhắc tâm trạng nhạt một lần, nhỉ?? :))
Lại nghe lỏm được đối thoại của hai chị em Dim Mei:
Chị: - Chị Trinh lớp 9A3 chơi thân với chị ấy, các bạn lớp chị đều thích chị ấy.
Em: - Chị Trinh thì ai chẳng thích. Chị ấy xinh chị nhỉ. Xinh dễ được thích chị nhỉ. Các bạn em cũng khen chị xinh nữa.
Chị: - Xinh được thích chỉ là ban đầu thôi. Sau đó còn tùy thuộc xem em có hòa đồng với xung quanh không, có biết quan tâm đến mọi người không.
Em: - Các bạn lớp em nhiều người biết chị lắm, hay hỏi em 'chị Phương là chị cậu à?' (Phương = Dim)
Chị: - Ừ, mẹ O. thường dạy mình sống tốt, biết quan tâm đến mọi người, cứ sống tốt thì sẽ được quý thôi.
Lẽ gì mà không bật dậy. Mặc đẹp vào nào. Tươi tỉnh lên nào. 3 mẹ con đi vòng vòng sắm đồ nhé. Nguyên một giỏ đồ thu. Mua tặng chị Tuyết một bộ nữa. Xong rồi 3 chúng mình sẽ ra quán Ốc Cay cũng gần thôi. Ven hồ. Dim chiến một lèo 3 con tu hài nướng mỡ hành. Chẹp chẹp. Mei lần đầu được làm người lớn hòa nhập vào thế giới 'ốc óp', hứng thú lắm lắm mới món ốc bươu xào me' chua chua ngọt ngọt cay nồng. Hít hà. Yêu.
Nào mình bước cho tuần mới.
(Có thể là sắp yêu. Hihi)
Tớ biết Quán Cay ở đâu rồi. ăn ốc ở đấy rất chi nà dễ yêu đương. Hàhà
ReplyDeleteĐúng òi, yêu đê, yêu đê...
ReplyDeleteyêu cho má thắm môi thơm,
yêu cho hưng phấn tâm hồn,
yêu cho cạn kiệt buồn nản,
yêu cho thanh cao vầng trán,
yêu cho sáng láng trần ai,
yêu cho mượt mà bờ vai,
yêu cho chết hết các giai,
yêu cho sống lại sử sách,
yêu cho tan nát thành quách,
yêu cho cỏ mọc ngút ngàn,
yêu cho bàng hoàng trời đất,
yêu cho chất ngất thi ca,
yêu cho con cái chúng ta
yêu cho cha mẹ hạnh phúc,
yêu cho thần phục kẻ ác,
yêu cho phấn khích kẻ khờ,
yêu cho hết mọi nghi ngờ
rằng yêu chỉ dành để yêu :-D
Ha, ha, bài thơ Yêu của TiTi hay quá Lana ơi, Hãy Yêu như chưa yêu lần nào đi nàng :)
ReplyDeleteCám ơn mẹ Be Bo, chúng ta có thừa tình yêu mà, chúng ta chỉ việc nói ra, chỉ việc mỉm cười, chỉ việc nắm lấy tay nhau nữa thôi :-)
ReplyDeleteBước đê, bước đê, bước để "có thể sắp yêu" chuyển qua "..." đê...
ReplyDelete1.2, 1.2 bước yêu nào :D.
ReplyDelete(cũng thích bài thơ của Titi)
Nàng thiên nga xinh đẹp trốn đi đâu òi? Đã hứa chị chỉ có 1 lần duy nhất không trả lời từng comt đấy nhé :-)
ReplyDeleteĐọc vài bài gần đấy là biết ngay mà. Hì!
ReplyDeleteBài comt của Titi quá hay!
@Chuồn: Thú nhận lần đầu tớ ngồi Ốc Cay là với Titi và PTN, bảo "Ồ ngay gần nhà mình mà bây giờ mới biết". Lần thứ hai là T7 vừa rồi ngồi với 2 con gái. Vì thế chưa kiểm chứng được vụ nàng bẩu 'rất chi nà dễ yêu đương'.
ReplyDeleteTái bút: Tớ chỉ mắc chữ yêu của cậu thôi. Còn thì quả thật là tớ rất yêu mấy tên đã ngồi với tớ 2 lần ở Ốc Cay. Thật :)
Titi: Bài hịch yêu này nhiều người khen rồi nhá :)
ReplyDeleteChị thì cần câu này "yêu cho phấn khích kẻ khờ" vì tuần rồi thành ngu ngơ (nghĩa đen luôn) :))
BeBo: Cái còm của BeBo làm Lana nhớ chuyện này: Hai nàng đồng nghiệp áo dài xanh đang đi trên sân đậu Tân Sơn Nhất, gặp 1 anh đồng nghiệp đi ngược chiều. Anh giang rộng hai tay rổn rảng "Chào 2 mối tình đầu của anh" (câu này sau thành kinh điển ở sở làm của Lana) :)
ReplyDeletePTN và Mía: Thấy mấy đứa kia chúng hô khẩu hiệu to phết, hihi. Chả biết từ hô đến thực hiện là bao xa :))
ReplyDelete@Anh Thụy: Anh biết ngay gì cơ ạ??
ReplyDeleteThích cái nền mới này nè nè nè
ReplyDeleteSao trùng lặp thế chị, em cũng đang thay đổi nền blog mà.
ReplyDeleteTiếp tục phát huy như thế này chị nhé :D
Em thích đọc tâm trạng "bật dậy" này của chị, đọc xong em cũng muốn "bật dậy" :)
ReplyDelete@Mía: Chị thì thích cái nền bờ nóc kiểu như ngủ nghỉ thư giãn hơn là mọt sách thế này, hì, nhưng xài đồ có sẵn của Blogspot, ít lựa chọn, đành vậy.
ReplyDelete@Mốc Mít: Chị bảo thủ, thích cái nền cũ nên tiếc ko chịu thay. Bọn Blogspot hình như cũng 'quái': xài theme của nó ít lỗi, theme 'trôi nổi' trục trặc triền miên, đành phải thay theo nó.
ReplyDelete@HY: Ừa Yến, thỉnh thoảng bật dậy một tí cũng tốt, hì hì :)
ReplyDeleteChị à, đổi nền trong blogspot dễ lắm.
ReplyDeleteChị vào template design - Background - Upload image ấy.
Đúng là dùng template sẵn của blogspot đỡ lỗi hơn nhiều.
L2C: Chị đang tranh thủ lò mò chọn đây. Dù sao thì quanh đi quẩn lại nhiêu đó cái cho sẵn nên đụng hàng tùm lum em ạ :)
ReplyDeleteTụi tui tập né quan trọng hóa mọi việc, sẽ hổng sợ buồn.
ReplyDeleteTheme đổi sang trắng tinh như còn trinh này hay nè ;))
ReplyDelete"Nào mình bước cho tuần mới.
ReplyDelete(Có thể là sắp yêu. Hihi)"
Có thể thôi hả chị?
@Đỗ: Vâng bác, take it easy...
ReplyDelete@LU: hi hi, có rượu vang và bánh quy nữa đó LU. Cheers.
ReplyDelete@Phú: Nói có thể sắp cho có khí thế mờ :)
ReplyDeleteAnh biết ngay là đang tâm trạng, đang chuẩn bị iu ai đó, đang sắp làm một cái gì đó, đang nhớ nhung ai đó, đang....!
ReplyDelete@Thụy: Ối giời anh đoán đa hướng búa lua xua kiểu thày bói ra ma thế :)
ReplyDeletecá ái ái ái gì ì ì Kơ
ReplyDeleteChị yêu à!!!??!
@J.Guy: :)
ReplyDelete(Chị đang cố gắng làm việc để còn ỉ eo xin sếp chuyến đi SG tiếp theo)
Bước xong rồi cùng chạy nha chị, hì hì. Nào ta cùng restart. :)
ReplyDelete@Titi: tóm lại là yêu tới bến hén
@MOon: ừa, yêu mà, có phải làm gì xấu đâu mờ ngại ngùng, sợ sệt :-)
ReplyDeleteCoi hai đứa Titi và Moon chúng hò nhau rộn ràng hết cả một góc phố. Gây hứng thú ghê nơi :))
ReplyDelete