November 15, 2012

Sống

Hôm qua là một ngày đặc biệt. 14/11. Với bạn và nhiều triệu người 14/11 không gợi lên một điều gì cả. Chỉ với một số ít người ngày đó gợi một ký ức không thể quên.
Ngày 14/11 ấy (link) đã trôi qua 20 năm. Ngày này 20 năm sau mình nhận được hai cái thư đặc biệt. Một của một người phụ nữ, chồng chị ở trên chiếc YAK40 ngày ấy và chị là người phụ nữ duy nhất trong đoàn cứu nạn, không ai cho đi nhưng chị bằng mọi cách bám theo đoàn lội bộ hai ngày đừng núi vào thung lũng Ô Kha heo hút, để chứng kiến tất cả. Một của một người đàn ông, anh đúng ra đã được xếp lịch đi chuyến bay ấy nhưng vì một lý do tình cờ mà một đồng nghiệp khác đi thay.
Hai email đều bắt nguồn từ việc người viết được dẫn đến Lana Blog khi tìm thông tin về Yak40 - Ô Kha trên Internet.
Họ, vẫn tìm.
Dù đã 20 năm.
Hai email đều chứa ắp những cảm nghĩ đặc biệt khi 14/11.

Những xúc cảm bất ngờ cùng đến tới mức cái đầu mình bứt ra khỏi trạng thái ổn ngày thường. Và cứ chơi vơi chơi vơi mãi về từ "sống".

Được sống trên đời đã là một điều kỳ diệu.

November 12, 2012

Một ngày hôm nay...

Sáng một ngày đầu đông, Thứ Hai đầu tuần, nắng mềm mà rực rỡ...
Nhận tin nhắn từ một người bạn - một người em mà mình rất rất mến quý. Em đang cố gắng bước qua một hố trũng, chấp nhận để lại một số thứ, bắt đầu lại, cố gắng chấp nhận (có thể) một khúc ngoặt.
Mình biết em sẽ bước qua. Vững vàng. Chỉ là hôm nay. Chỉ là một khoảnh khắc cần bàn tay mẹ, bàn tay chị. Người luôn muốn sống đẹp sẽ thường phải nỗi đau tâm thế. "Lúc này, em hãy đừng bắt bản thân cố gắng, hãy cho nó được thả, một ngày".
Tự nhiên muốn lấy lại bài này. Chia sẻ với những người bạn mình mến quý, cả với mình.
-----------------------------------------------

Hôm qua, hôm nay, và ngày mai

Trong một tuần có hai ngày mà chúng ta không phải bận tâm về chúng. Có hai ngày chúng ta không nên để vướng bận, lo âu hay sợ hãi.

Ngày đầu tiên chính là ngày hôm qua. Với tất cả lỗi lầm, với tất cả những sai sót, với những nỗi buồn và cả những niền đau, ngày hôm qua đã qua rồi và mãi mãi vuột khỏi tay chúng ta.
Chẳng có bất kì điều gì có thể thay đổi được ngày hôm qua. Chúng ta chẳng thể lấy lại những gì đã cho đi, cũng chẳng thể xoá đi dù chỉ là một lời mà chúng ta đã nói, bởi ngày hôm qua đã qua rồi.

Ngày còn lại chính là ngày mai với những thử thách mà chúng ta chẳng thể biết được. Những phiền muộn hay niềm vui của ngày mai cũng ở ngoài tầm tay chúng ta.
Mặt trời ngày mai sẽ mọc. Dù toả sáng rực rỡ hay bị che khuất sau những đám mây thì mặt trời ngày mai vẫn mọc. Và cho đến tận lúc đó chúng ta chẳng thể nào đánh cuộc chuyện gì sẽ xảy ra, bởi ngày mai vẫn chưa đến.

Chúng ta chỉ còn lại một ngày - đó là ngày hôm nay. Bất cứ người bình thường nào cũng có thể vượt qua mọi thử thách chỉ trong một ngày hôm nay. Nhưng anh ta thường gục ngã khi phải cõng thêm vào gánh nặng của ngày hôm qua và những gánh nặng của ngày mai.

Con người thường đau khổ không phải vì hiện tại mà chính vì những nuối tiếc trong quá khứ và nỗi lo âu cho tương lai. Vì thế chúng ta hãy sống cho trọn vẹn một ngày.
(Sưu tầm)

November 07, 2012

Mong lắm áo ấm sẻ chia với Ka Lăng

Bạn bè mến thương, để giữ Blog làm nơi chỉ để chuyện trò chia sẻ mỗi ngày với bạn bè, Lana đã chuyển những 'việc vùng cao' qua Blog Giỏ thị, nhưng hôm nay xin phép phá lệ, post bài này lên đây 'cái bang' bạn hữu cho các bé Ka Lăng. Các bạn không quan tâm xin bỏ quá cho Lana nha.
-----------------------------------------------
Trong tháng 11 Lana cùng nhóm Giỏ thị sẽ tổ chức chuyến đi lên Hán Nắng và kết hợp với CCT đi Ka Lăng là một điểm vô cùng khó khăn của huyện Mường Tè, Lai Châu, tặng áo ấm cho các bé. Trời trên đó đã rất lạnh rồi.
Chuyến đi này sẽ có bạn Diệu (em gái Ba Đậu) - một Giỏ thị viên ở xa nhân chuyến về VN tham gia thực tế cùng đi. Diệu hiện đã về đến SG. Bạn sẽ ra bắc chỉ vì mong muốn được đi một chuyến thực tế lên miền núi. Thật cảm động vì tấm lòng của bạn với các bé vùng cao.

Cụ thể dự kiến cho chuyến đi như sau:
1) Thời gian dự kiến: Trong khoảng những ngày 25 - 30/11/2012. Độ dài dự kiến: 04 - 05 ngày.

2) Lộ trình dự kiến: chuyến đi sẽ qua ít nhất hai địa điểm:
a) Thăm điểm trường Tiểu học Hán Nắng (xã Pa Cheo, huyện Bát Xát, tỉnh Lào Cai). Các bạn có thể đọc về Hán Nắng ở đây và ở đây.

b) Đến Trường Phổ Thông cấp 1 + 2 Tá Bạ (Ka Lăng).
Ka Lăng là một xã vùng sâu tả tơi nghèo của huyện Mường Tè tỉnh Lai Châu, đường xa heo hút nên đến nay 'có điện' vẫn là mơ ước với đây bà con, thầy cô trò. Nhìn những hình ảnh xa xót về trường học của thầy trò Ka Lăng, mới đây một nhóm các nhà hảo tâm cùng nhau thông qua Cơm thịt ủng hộ dựng cho Ka Lăng 5 phòng học lắp ghép, hiện bắt đầu khởi công. Hiện quỹ CCT chưa phủ sóng cơm thịt đến Ka Lăng.

Trường học, lớp học của thầy trò Ka Lăng, 09/2012 (bấm vào hình để nhìn rõ hơn)

Giỏ thị dự định mang lên cho các bé trường Mầm non và trường Phổ thông cấp 1, 2 Ka Lăng mỗi bé một áo ấm, mũ ấm + đồ dùng học tập, kết hợp với CCT lên vào dịp 5 phòng học lắp ghép được hoàn thành. Như vậy chuyến đi sẽ thêm nhiều ý nghĩa.

3) Ngân sách dự kiến (mong muốn): (Hiện ngăn Áo ấm của Giỏ thị có 32,884,000 vnđ + 300 USD + 245kg cá khô.
- Ưu tiên số 1: Áo ấm. Từng chứng kiến những đứa trẻ phong phanh co ro trong cái rét cắt da thịt vùng núi cao, mong lắm có đủ cho mỗi bé một chiếc áo ấm, mũ ấm. Lại sắp Tết rồi.
Số lượng dự kiến cần ít nhất 800 áo lạnh. Với giá 80.000 vnđ/chiếc áo HS Tiểu học, Trung học, khoảng 50.000 vnđ/áo ấm MN, số tiền cần để mua áo sẽ là khoảng 60,000,000 vnđ..
- Ưu tiên số 2: Sách vở, đồ dùng học tập. Tùy số tiền có thể có trong Giỏ sau Áo ấm để mua và chia đều cho các điểm đến, các thầy cô sẽ chia cho học trò.
- Cá khô cho những chiếc cặp lồng cơm (link).
- Ưu tiên tiếp theo: Ủng, TV, ba lô đi học.

Vì quỹ hiện tại trong Giỏ còn thiếu so với số hàng mong muốn, Giỏ thị rất mong nhận sự ủng hộ từ các tấm lòng cùng sẻ chia áo ấm mùa lạnh cho các bé. Toàn bộ số tiền được ủng hộ sẽ chuyển thành áo ấm, đồ dùng học tập, vật dụng... và được đoàn đi trực tiếp trao cho các bé. Như mọi chuyến đi CCT khác, chi phí chuyến đi sẽ do các tình nguyện viên hoàn toàn tự túc.
Lana chịu trách nhiệm cá nhân về công khai minh bạch thu chi cho chuyến đi và xin bảo đảm sẽ cùng các bạn Giỏ thị ở nhà sử dụng số tiền được ủng hộ một cách hiệu quả nhất tới tận các bé Hán Nắng, Ka Lăng.


4) Công tác chuẩn bị:
Mọi thông tin đóng góp và chuẩn bị cho chuyến đi sẽ được cập nhật liên tục tại blog Giỏ thị (giothi.blogspot.com).

Bạn nào có thể thu xếp được thời gian giúp chuẩn bị hoặc muốn thực tế đi cùng chuyến đi, hoặc các tấm lòng muốn đóng góp giúp các bé, xin liên hệ Lana: lana.nguyen2@gmail.com. Cảm ơn bà con thật nhiều.

Mong một chút sẻ chia với những phong phanh như này trong tiết trời tháng 3 (hình chụp 06/03/2012)

November 06, 2012

Mùa đông

Gần 11pm, Mei vào phòng, thay đồ ngủ, vừa nhìn mẹ đang ngồi với Ipad trên giường vừa đánh mắt: - Mẹ O xinh!
Dạo này Dim Mei nhiều bài, học tới trễ. Mei biết mẹ chờ nàng.
mẹ cười bẽn lẽn, cũng đáp: - Mei xinh!
Mei: - À không, mẹ O đẹp, ko phải mẹ O xinh. Xinh và đẹp là khác nhau. Mẹ O đẹp.
- Thế à? mẹ tưởng giống nhau chứ nhỉ, khác thế nào cơ?
- Mẹ phải biết cái từ ấy chứ. Đẹp là đẹp cả bên trong lẫn bên ngoài, còn xinh là chỉ bên ngoài thôi.
- À... thế à... vậy thì Mei đẹp :)
- Không Mei không nhận Mei đẹp, Mei chỉ nhận Mei xinh thôi (cũng cười lẽn bẽn)
- Thế à.... thế.. muốn đẹp thì phải làm thế nào?
- Thì phải sửa tính xấu.

Tới đây mẹ phải dừng còn ghi lại kẻo nhớ sai mất từ nào lại tiếc, thôi dừng không hỏi kéo thêm Mei nữa :)

10 phút sau FB báo Dim post gửi mẹ "nite nite mom" kèm theo biểu tượng 1 trái tim. Dạo này thế, lâu lâu muốn gửi thông điệp yêu thương, các tình yêu nhà mình ở phòng này lại nhắn ngủ ngon tới phòng kia qua net. hihi. Sự ngọt ngào hightech :)
Nói thì vậy chứ mình hiểu Dim Mei đã biết cảm nhận tâm trạng mẹ. Từ chiều mình cứ muốn cọ kẹ các nàng, rằng mẹ yêu thương các nàng lắm, những hôm mẹ không cọ kẹ chỉ đơn giản là mẹ mệt mỏi chút thôi.
Viết lại cho Dim trên FB: - "Nite nite con gái yêu. Hôm nay cứ muốn cọ cọ ôm ôm kiss kiss. Tự nhiên thế. Hay là tại mùa đông về nhỉ".
Dim: - Exactly.
Mẹ: - Cảm ơn mùa đông. Mình cùng tắt máy ngủ nha. Con ngủ ngoan, honey.
Dim: - Okay ;) nite mom.

Sáng nay dậy thấy comment mới của J.Guy trên FB: "so sweetie housie". Mỉm cười. So sweet :)

(Cũng phải thú nhận mình trở thành cư dân FB là vì các nàng, nhưng đáng công, vì sao đáng thì lại không nên viết ở đây, hihi (wink))

November 04, 2012

Tạm biệt mùa thu

Hà Nội chuyển mùa, vậy mà cho hôm nay một ngày rất rất thu. Bảng lảng, thơ, mơn man nắng, cái nắng mùa hè rớt.
Có một mùa hè trong cái nắng diệu kỳ
Sức nóng êm ru mặt trời không chói
Mùa hè rớt cho những người yếu đuối...

Nhưng hôm nay mình không yếu đuối. Ừa mình đã có, tệ hại là không phải ngày mà tuần, nhưng qua rồi, hôm qua.

Tối qua mình lên FB, gặp status của một cô bé mà mình, một cách tự nhiên, rất quý "bạn bè nhắn tin 'FB của nàng bây giờ nhiều cơm nhiều thịt quá, nhớ những trang viết đầy yêu thưong một thuở quá nàng thơ ơi'. Tự nhiên mình khẽ mỉm cười. Ừ dạo này mình lười viết lắm dù cảm xúc từng đêm vẫn ùa về....". Cô bé này, cũng giống cô bé Fooleryn, rất lạ, cho mình cảm giác như gặp lại cô-bé-mình sinh viên. Những thơ mộng thời con gái, học, phấn đấu, yêu, xa cách, đọc, và làm thơ... hơn thế, mình gặp đúng mình xưa trong từng câu viết, từng trăn trở con gái của cô bé. Có một sự 'gặp gỡ' đặc biệt nào đó, chỉ là cách một quãng đường 20 năm.
Mình comment cho em rằng nàng thơ vẫn chờ ngoài cửa và lúc nào đó sẽ ùa về, hai phút sau em viết "đọc comment của chị xong tự nhiên em bật thốt:
Tôi đếm bình yên giăng bên từng khung cửa,
ngửa mặt lên trời khóc với mùa thu."

Trời ạ từng câu chữ đúng in cho mình trong thời khắc ấy, hôm qua. Khe khẽ đếm bình yên giăng bên từng khung cửa, cái cảm giác bình yên quý giá của người vừa gắng bước qua một hố sâu, đến nỗi chỉ dám khe khẽ đếm, rồi khóc. Không buồn/ đau, khóc thôi. Không với ai, nên ngửa mặt lên khóc với trời thu.

Em biết không tất cả đã xa rồi,
Trong tiếng thở của thời gian rất khẽ...

Hoàng Nhuận Cầm viết hay thế. Hôm nay mình nói với một người bạn 'làm sao có thể dám chắc được mình về sau sẽ không có lúc nào yếu đuối'. Nên thôi. Kệ đi. Mở lòng mình với thu, khe khẽ, trọn một ngày.