April 28, 2013

Vụn

Sáng ngày nghỉ lễ, dậy trễ hơn thường lệ. Ngủ nướng. Trước mặt là 3 ngày nghỉ. Ừa. Được lười.

Facebook. Từ ngày có thêm Ipad, công nghệ thường ở ngay đầu giường, cứ rảnh đầu là tay quờ tới nó, không biết nên nói cảm ơn hay hờn dỗi vì sự lệ thuộc lèn từng kẽ trống thời gian.

Gặp status của một em-bạn post một câu thơ của cụ Nguyễn Du, một câu về Kiều trong lòng băn khoăn mối rối. Thế rồi dẫn, còm, và dẫn. Số phận và Kiều và Nguyễn Du. Tự nhiên nhớ về những  ngày xưa lũ cháu nằm bên bà ngoại sờ ti nhăn nheo mềm mềm mát mát của bà và nghe bà đọc ngâm nga. Rồi tới mẹ mỗi khi kể một câu chuyện thế thái lại dẫn một câu Kiều, rồi giảng giải, là gì, vì sao...

Cứ tự nhiên mà ngấm vào đời những câu Kiều như thế. Ngẫm hay muôn sự bởi Trời/ Trời kia đã bắt làm người có thân/ bắt phong trần phải phong trần/ cho thanh tao mới được phần thanh tao.

Cho thanh tao mới được phần thanh tao...

Mẹ đọc Thúy Kiều sắc sảo khôn ngoan/ vô duyên là phận hồng nhan đã đành/ lại mang lấy một chữ tình/ khư khư mình buộc lấy mình vào trong/ vậy nên những chốn thong dong/ ở không yên ổn ngồi không vững vàng.

Mẹ bảo người giản đơn được sung sướng thì ung dung hưởng, người nặng tình đa đoan cứ tự mang lấy một chữ tình, nghĩ trước sau, nghĩ cho mình lại nghĩ cho người khác, vậy nên chẳng mấy được 'thong dong', là vậy.

Sau này lớn hay vờ cãi mẹ, rằng vậy mình nên giản đơn thôi ha mẹ, nông thôi ha mẹ, biết và nghĩ cho đi và tự buộc lấy trách nhiệm khó sướng ha mẹ. Mẹ lại bảo "nói vậy chứ, đã sinh ra làm con người...".

Tự nhiên nhớ mẹ. Dim Mei đang ôn thi, ko về. Thì xách ba lô về trong ngày. Kệ trời nắng nóng, kệ đang lúc sút ký sợ xe với đường, về thôi, biết đời này còn bao nhiêu lần cho mình thương gần hai người ấy.

Chiều có điện thoại, hỏi mai mốt có việc gì cho bọn trẻ núi không em, nói mai em về Thái Nguyên, đầu dây nói hay cùng đi chơi thăm ông bà luôn nhỉ. Ôi dạ tất nhiên rồi, ngạc nhiên vậy, nice surprise - Chị có người bạn văn trên đó, cùng trường ĐH xưa ông công tác, biết ông.
Thế, là thành vui.
Gọi, mai con về, có bạn đi cùng.
Hai người già tíu tít. Ông gọi xuống hai lần, lại đưa máy cho bà "mai thích ăn gì, mẹ nấu".

Chiều, Mei ghé hỏi mẹ ơi công thức nấu canh trứng thế nào. Giảng giải. Bạn bảo 'thế con nhớ hơi sai rồi'. Để làm gì vậy? Không, hôm nay mẹ nhìn hơi mệt, mẹ cứ ở đây nhé con với chị Dim làm bếp.

Có những ngày những tia sáng hạnh phúc cứ lặng lẽ chạm vào. Mình lại tự hỏi cảm ơn ông Trời thế nào đây...

April 24, 2013

Vùng cao



Ánh sáng

Đi học

Những khi trầm, mình thường giở lại hình những đứa trẻ miền núi từ chuyến đi đầu tiên cách đây hơn một năm. Biết hài lòng với những gì ông Trời cho có được sẽ thanh thản nhẹ lòng. Mình thấy điều này ở nụ cười của những đứa trẻ và những người lớn vùng cao.
Anh trai người bạn thân thời đi học của mình một lần chợt gọi điện để nói anh vô tình đọc Lana blog, thấy em giàu có đấy.
Mình dạ,
Đôi khi những ngày nắng hanh đầu hè như thế này, nhớ lại câu ấy để nhớ nhắc mình giàu.

April 21, 2013

Tự tại...

'Hiểu, biết sống để tự tại' người ta nói của cựu Thủ tướng TQ Chu Dung Cơ được truyền đọc nhiều, cũng là nguồn mà chú Thái Bá Tân viết lại thành thơ mình nhắc ở entry trước. "Hiểu đời" mình đọc lần đầu ở Blog VMC và mỗi lần gặp lại vẫn thích, nên rinh về làm của để dành và share.
Thông thường ở lứa tuổi mình và lớn hơn, nhiều câu trong này dễ bị những người ko thích gán cho mác "ảnh hưởng lối sống Tây" để phủ nhận, nhưng may là sản phẩm này hoàn toàn made in châu Á.

HIỂU ĐỜI

Tháng ngày hối hả, đời người ngắn ngủi, thoáng chốc đã già. Chẳng dám nói hiểu hết mọi lẽ nhân sinh nhưng chỉ có hiểu đời thì mới sống thanh thản, sống thoải mái.

Qua một ngày mất một ngày.
Qua một ngày vui một ngày.
Vui một ngày lãi một ngày.

Hạnh phúc do mình tạo ra. Vui sướng là mục tiêu cuối cùng của đời người, niềm vui ẩn chứa trong những sự việc vụn vặt nhất trong đời sống, mình phải tự tìm lấy. Hạnh phúc là cảm giác, cảm nhận, điều quan trọng là ở tâm trạng.

Tiền không phải là tất cả nhưng không phải không là gì. Đừng quá coi trọng đồng tiền, càng không nên quá so đo, nếu hiểu ra thì sẽ thấy nó là thứ ngoại thân, khi ra đời chẳng mang đến, khi chết chẳng mang đi. Nếu có người cần giúp, rộng lòng mở hầu bao, đó là một niềm vui lớn. Nếu dùng tiền mua được sức khỏe và niềm vui thì tại sao không bỏ ra mà mua? Nếu dùng tiền mà mua được sự an nhàn tự tại thì đáng lắm chứ! Người khôn biết kiếm tiền biết tiêu tiền. Làm chủ đồng tiền, đừng làm tôi tớ cho nó.

"Quãng đời còn lại càng ngắn thì càng phải làm cho nó phong phú". Người già phải thay đổi quan niệm cũ kỹ đi, hãy chia tay với "ông sư khổ hạnh", hãy làm "con chim bay lượn". Cần ăn thì ăn, cần mặc thì mặc, cần chơi thì chơi, luôn luôn nâng cao chất lượng cuộc sống, hưởng thụ những thành quả công nghệ cao, đó mới là ý nghĩa sống của tuổi già.

Tiền bạc là của con, địa vị là tạm thời, vẻ vang là quá khứ, sức khỏe là của mình.
Cha mẹ yêu con là vô hạn; con yêu cha mẹ là có hạn.
Con ốm cha mẹ buồn lo; cha mẹ ốm con nhòm một chút hỏi vài câu là thấy đủ rồi.
Con tiêu tiền cha mẹ thoải mái; cha mẹ tiêu tiền con chẳng dễ.
Nhà cha mẹ là nhà con; nhà con không phải là nhà cha mẹ.
Khác nhau là thế, người hiểu đời coi việc lo liệu cho con là nghĩa vụ, là niềm vui, không mong báo đáp.
Chờ báo đáp là tự làm khổ mình.

Ốm đau trông cậy ai? Trông cậy con ư? Nếu ốm dai dẳng chẳng có đứa con có hiếu nào ở bên giường đâu (cửu bệnh sàng tiền vô hiếu tử). Trông vào bạn đời ư? Người ta lo cho bản thân còn chưa xong, có muốn đỡ đần cũng không làm nổi.
Trông cậy vào đồng tiền ư? Chỉ còn cách ấy.

Cái được, người ta chẳng hay để ý; cái không được thì nghĩ nó to lắm, nó đẹp lắm. Thực ra sự sung sướng và hạnh phúc trong cuộc đời tùy thuộc vào sự thưởng thức nó ra sao. Người hiểu đời rất quý trọng và biết thưởng thức những gì mình đã có, và không ngừng phát hiện thêm ý nghĩa của nó, làm cho cuộc sống vui hơn, giàu ý nghĩa hơn.

Cần có tấm lòng rộng mở, yêu cuộc sống và thưởng thức cuộc sống, trông lên chẳng bằng ai, trông xuống chẳng ai bằng mình (tỷ thượng bất túc tỷ hạ hữu dư), biết đủ thì lúc nào cũng vui (tri túc thường lạc).

Tập cho mình nhiều đam mê, vui với chúng không biết mệt, tự tìm niềm vui.
Tốt bụng với mọi người, vui vì làm việc thiện, lấy việc giúp người làm niềm vui.

Con người ta vốn chẳng phân biệt giàu nghèo sang hèn, tận tâm vì công việc là coi như có cống hiến, có thể yên lòng, không hổ thẹn với lương tâm là được. Huống hồ nghĩ ra, ai cũng thế cả, cuối cùng là trở về với tự nhiên. Thực ra ghế cao chẳng bằng tuổi thọ cao, tuổi thọ cao chẳng bằng niềm vui thanh cao.

Quá nửa đời người dành khá nhiều cho sự nghiệp, cho gia đình, cho con cái, bây giờ thời gian còn lại chẳng bao nhiêu nên dành cho mình, quan tâm bản thân, sống thế nào cho vui thì sống, việc nào muốn thì làm, ai nói sao mặc kệ vì mình đâu phải sống vì ý thích hay không thích của người khác, nên sống thật với mình.

Sống ở trên đời không thể nào vạn sự như ý, có khiếm khuyết là lẽ thường tình ở đời, nếu cứ chăm chăm cầu toàn thì sẽ bị cái cầu toàn làm cho khổ sở. Chẳng thà thản nhiên đối mặt với hiện thực, thế nào cũng xong.

Tuổi già tâm không già, thế là già mà không già; Tuổi không già tâm già, thế là không già mà già. Nhưng xử lý một vấn đề thì nên nghe già.

Sống phải năng hoạt động nhưng đừng quá mức. Ăn uống quá thanh đạm thì không đủ chất bổ; quá nhiều thịt cá thì không hấp thụ được. Quá nhàn rỗi thì buồn tẻ; quá ồn áo thì khó chịu…. Mọi thứ đều nên "vừa phải".

Người ngu gây bệnh (hút thuốc, say rượu, tham ăn tham uống...).
Người dốt chờ bệnh (ốm đau mới đi khám chữa bệnh).
Người khôn phòng bệnh, chăm sóc bản thân, chăm sóc cuộc sống.
Khát mới uống, đói mới ăn, mệt mới nghỉ, thèm ngủ mới ngủ, ốm mới khám chữa bệnh… Tất cả đều là muộn.

Chất lượng cuộc sống của người già cao hay thấp chủ yếu tùy thuộc vào cách tư duy, tư duy hướng lợi là bất cứ việc gì đều xét theo yếu tố có lợi, dùng tư duy hướng lợi để thiết kế cuộc sống tuổi già sẽ làm cho tuổi già đầy sức sống và sự tự tin, cuộc sống có hương vị; tư duy hướng hại là tư duy tiêu cực, sống qua ngày với tâm lý bi quan, sống như vậy sẽ chóng già chóng chết.

Chơi là một trong những nhu cầu cơ bản của tuổi già, hãy dùng trái tim con trẻ để tìm cho mình một trò chơi ưa thích nhất, trong khi chơi hãy thể nghiệm niềm vui chiến thắng, thua không cay, chơi là đùa. Về tâm và sinh lý, người già cũng cần kích thích và hưng phấn để tạo ra một tuần hoàn lành mạnh.

"Hoàn toàn khỏe mạnh", đó là nói thân thể khỏe mạnh, tâm lý khỏe mạnh và đạo đức khỏe mạnh. Tâm lý khỏe mạnh là biết chịu đựng, biết tự chủ, biết giao thiệp; đạo đức khỏe mạnh là có tình thương yêu, sẵn lòng giúp người, có lòng khoan dung, người chăm làm điều thiện sẽ sống lâu.

Con người là con người xã hội, không thể sống biệt lập, bưng tai bịt mắt, nên chủ động tham gia hoạt động công ích, hoàn thiện bản thân trong hoạt động xã hội, thể hiện giá trị của mình, đó là cuộc sống lành mạnh.

Cuộc sống tuổi già nên đa tầng đa nguyên, nhiều màu sắc, có một hai bạn tốt thì chưa đủ, nên có cả một nhóm bạn già, tình bạn làm đẹp thêm cuộc sống tuổi già, làm cho cuộc sống của bạn nhiều hương vị, nhiều màu sắc.

Con người ta chịu đựng, hóa giải và xua tan nỗi đau đều chỉ có thể dựa vào chính mình. Thời gian là vị thầy thuốc giỏi nhất. Quan trọng là khi đau buồn bạn chọn cách sống thế nào.

Tại sao khi về già người ta hay hoài cựu (hay nhớ chuyện xa xưa)? Đến những năm cuối đời, người ta đã đi đến cuối con đường sự nghiệp, vinh quang xưa kia đã trở thành mây khói xa vời, đã đứng ở sân cuối, tâm linh cần trong lành, tinh thần cần thăng hoa, người ta muốn tim lại những tình cảm chân thành. Về lại chốn xưa, gặp lại người thân, cùng nhắc lại những ước mơ thuở nhỏ, cùng bạn học nhớ lại bao chuyện vui thời trai trẻ, có như vậy mới tìm lại được cảm giác của một thời đầy sức sống. Quý trọng và được đắm mình trong những tình cảm chân thành là một niềm vui lớn của tuổi già.

Nếu bạn đã cố hết sức mà vẫn không thay đổi tình trạng không hài lòng thì mặc kệ nó! Đó cũng là một sự giải thoát. Chẳng việc gì cố mà được, quả ngắt vội không bao giờ ngọt.

Sinh lão bệnh tử là quy luật ở đời, không chống lại được. Khi thần chết gọi thì thanh thản mà đi. Cốt sao sống ngay thẳng không hổ thẹn với lương tâm và cuối cùng đặt cho mình một dấu châm hết thật tròn.


Trên FB chú Thái Bá Tân viết thơ mỗi ngày một chủ đề, thường không đặt tên mà đánh số. Đoạn này số 713, post ngày Thứ Hai 15/04/2013.

(Thái Bá Tân, 2013)
713
Xưa nghe người ta nói
Thủ tương Chu Dung Cơ
Có IQ cao lắm.
Cao đến mức bất ngờ.

Vừa rồi ông có viết
Bản tổng kết khá hay
Về nhân tình thế thái.
Xin tóm lược thế này.

Tháng năm trôi nhanh lắm.
Chẳng mấy chốc đã già.
Giờ thanh thản nhìn lại,
Điểm những gì đã qua.

Qua một ngày, đơn giản
Là ta mất một ngày.
Nhưng nếu biết sống đúng,
Là ta lãi một ngày.

Tiền không phải tất cả,
Nhưng cũng không là gì.
Khi sinh ta chẳng có,
Chết cũng chẳng mang đi.

Đừng coi trọng nó quá,
Càng không nên ki bo.
Cần tiêu, cứ thoải mái.
Cần cho thì cứ cho.

Tiền mua được sức khỏe
Thì hãy mua cho mình.
Tiền mua được cái sướng,
Càng nên mua cho mình.

Kiếm được tiền đã khó.
Khó hơn - biết tiêu tiền.
Mình phải làm chủ nó.
Ngược lại sẽ rất phiền.

*
Những tháng năm còn lại
Được sống thì sống đi.
Vậy hãy sống vui vẻ,
Khổ hạnh mà làm gì.

Cần mặc thì cứ mặc,
Cần chơi thì cứ chơi.
Đừng sợ công nghệ mới.
Già, sống là nghỉ ngơi.

*
Suy cho cùng, tiền bạc
Là của cháu con mình.
Công danh là quá khứ.
Sức khỏe mới của mình.

*
Bố mẹ yêu con cái
Là vô tận, vô cùng.
Con cái yêu bố mẹ
Có hạn và chung chung.

Con tiêu tiền bố mẹ
Coi như chuyện đương nhiên.
Hiếm khi thấy bố mẹ
Ngửa tay xin con tiền.

Ngôi nhà của bố mẹ
Là ngôi nhà của con.
Nhưng ngôi nhà của con
Không phải nhà bố mẹ.

Xưa nay luôn vẫn vậy.
Bố mẹ suốt cả đời
Sinh con, nuôi con lớn,
Chỉ mong chúng thành người.

Mà không chờ báo đáp.
Coi như nghĩa vụ mình.
Ai mong chờ báo đáp
Là tự làm khổ mình.

*
Ngộ nhỡ mình đau ốm,
Biết trông cậy ai đây?
Đặc biệt khi ốm nặng,
Phải nằm viện dài ngày.

Vợ và con không thể
Lúc nào cũng ngồi bên.
Họ mệt mỏi, rốt cục
Phải nhờ cậy đồng tiền.

*
Bí quyết của thanh thản
Là triết lý thông minh:
Trên - lắm kẻ thành đạt.
Dưới - ít ai bằng mình.

*
Sống, phải lòng rộng mở,
Tốt bụng với mọi người.
Vui vì làm việc thiện.
Vui vì giúp được đời.

Giàu sang chỉ tạm bợ,
Rồi ai cũng xuống mồ.
Sống thị và sống tốt
Hơn ghế cao, chức to.

Đời có hay có dở,
Lúc sướng, lúc gian nan.
Gặp khó, cứ bình tĩnh
Và không quá cầu toàn.

*
Tuổi già là cái tuổi
Sẽ không thực sự già
Nếu ta biết có được
Một cách sống hài hòa.

Vui, không vui thái quá.
Không thái quá khi buồn.
Quá nhàn thành buồn tẻ,
Đau đầu vì quá ồn.

*
Đừng nghĩ già là hết,
Không còn nhu cầu chơi.
Hãy tìm trò thích hợp
Mà sống khỏe với đời.

Cả chuyện tâm, sinh lý,
Cả đối với người già
Cũng phải giữ đều đặn
Cho khí huyết lưu hòa.

*
Cái Sinh Lão Bệnh Tử
Là quy luật của trời.
Lúc phải chết thì chết,
Xứng đáng một con người.

Không cưỡng được số mệnh,
Nuối tiếc mà là gì.
Ta đặt dấu chấm hết
Rồi thanh thản ra đi.

April 18, 2013

Sống chậm

Mai là ngày Lễ Giỗ Tổ Hùng Vương, ngày nghỉ, thành weekend dài 03 ngày. Dạo này thậm chí còn không để í có ngày nghỉ nữa. Đầu tuần mẹ gọi "Thứ Sáu L.O có được nghỉ không?". Trả lời con chưa biết nữa, lại hỏi có gì không mẹ? "Không, mẹ hỏi xem nếu L.O không bận thì mẹ xuống gặp mặt với các cô các chú bạn học cũ". Nói với mẹ, kìa mẹ, con có kế hoạch gì mẹ cứ xuống chứ. Mẹ lại bảo ừa thì mẹ sợ L.O bận nên hỏi, vậy mẹ sắp xếp nhé.

Rồi trôi theo ngày theo việc và Dim Mei, quên chẳng gọi lại rủ rê mẹ xuống không bao giờ thế nào. Là cái cách của kẻ biết mình được yêu thương tin cậy vô điều kiện, không có giận dỗi kể cả lỡ lãng quên, biết 'sắp xếp' xong mẹ sẽ gọi.

Sáng nay mẹ gọi "Mẹ đã hẹn các cô các chú rồi. Vậy sáng mai mẹ xuống HN". Giọng mẹ lấp lánh vui như trẻ con sắp được đi chơi. Confirm với mẹ là mai con nghỉ ở nhà, mẹ xuống xe nhớ hẹn giờ con ra đón. Nghĩ thương mẹ quá. "Ngôi nhà của bố mẹ/ là ngôi nhà của con/ nhưng ngôi nhà của con/ không phải nhà bố mẹ". Con về cha mẹ là về-nhà-mình. Thích là xách giỏ là về. Cha mẹ tới con lại phải xem liệu con có nhà không, lăn tăn liệu mình tới có vào lúc nó quá bận không...
Thương quá.

Nhớ đã đọc khúc thơ này của Chú Thái Bá Tân trong FB, vào lấy về kẻo FB trôi nhanh khi muốn không tìm lại được.

***
Bố mẹ yêu con cái
Là vô tận, vô cùng.
Con cái yêu bố mẹ
Có hạn và chung chung.

Con tiêu tiền bố mẹ
Coi như chuyện đương nhiên.
Hiếm khi thấy bố mẹ
Ngửa tay xin con tiền.

Ngôi nhà của bố mẹ
Là ngôi nhà của con.
Nhưng ngôi nhà của con
Không phải nhà bố mẹ.

Xưa nay luôn vẫn vậy.
Bố mẹ suốt cả đời
Sinh con, nuôi con lớn,
Chỉ mong chúng thành người...
(Thái Bá Tân, 2013)

April 09, 2013

Cha

Father, son and sparrow
Nếu có năm phút, bạn hãy coi clip này nhé. Còn nếu như chỉ có một phút, bạn hãy kéo con trượt để coi khúc cuối - đoạn không có lời để mình dẫn như ở dưới, đoạn mà không có lời nào đủ để nói giùm...


****
(sưu tầm)
Người cha già ngồi bên con trai trên chiếc ghế gỗ ở mảnh vườn trước nhà. Một con chim sẻ sà xuống bụi cây gần họ, người cha hỏi: - Cái gì vậy con?
Anh con trai rời mắt khỏi tờ báo, nhìn rồi trả lời:
- 1 con chim sẻ ạ.
Lát sau người cha hỏi lại: - Cái gì vậy con?
Người con trai phẩy tờ báo, miễn cưỡng trả lời:
- Con vừa nói với cha rồi, đó là là 1 con chim sẻ!
Vừa lúc con chim bay lên và đậu xuống trước họ, người cha lại hỏi:
- Cái gì vậy con?
Lần này, con trai ông bực tức bỏ tờ báo xuống và lặp lại:
- 1 con chim sẻ cha à, 1 con chim sẻ, 1 c-o-n c-h-i-m s-ẻ !
Người cha im lặng 1 giây rồi quay qua hỏi con trai vẫn một câu cũ:
- Cái gì vậy con?
Lần này anh con trai quay hẳn người lại mất bình tĩnh hét lên:
- Cha làm sao vậy? Con đã nói với cha bao nhiêu lần rằng đó là 1 con chim sẻ. Cha không hiểu à?
Người cha không nói gì, chầm chậm lặng lẽ đứng dậy đi vào nhà, con trai ông gắt với theo:
- Cha đi đâu?

Phút sau, ông quay lại cùng một cuốn sổ đã cũ sờn. Người cha ngồi xuống bên cạnh con trai và lật mở vài trang trong cuốn sổ. Đến 1 trang, ông đưa cho con trai và bảo anh ta đọc lớn lên.
"Hôm nay, đứa con trai út của tôi mới lên 3 đang ngồi với tôi trong công viên thì có 1 con chim sẻ bay đến đậu ngay trước mặt chúng tôi. Con trai tôi đã hỏi tôi 21 lần đó là cái gì và tôi trả lời nó cả 21 lần rằng đó là 1 con chim sẻ. Tôi ôm lấy nó mỗi khi nó hỏi tôi cùng 1 câu hỏi lần này đến lần khác, không hề cảm thấy khó chịu, ngược lại lòng tôi ngập tràn cảm xúc vì sự ngây thơ của con trai nhỏ."

April 08, 2013

Dạo này và ngày

Dạo này đổi mùa, trời không mưa không nắng, không nóng không lạnh. Ta nói trời không có nét. Ta nói, người cũng vì vậy mà thờ ơ.

Dạo này công việc bận mà chẳng thành việc rõ ràng. Ngày nào cũng tới đúng giờ ngồi đúng tới hết giờ. Kín đến không đứng dậy được trước giờ nhưng cũng chẳng có gì bắt buộc để phải ngồi quá. Cũng lại không có nét. Nghe tẻ gì đâu.

Blogging mà thật ra tiết trời hay việc không có gì để muốn nói về. Mình nhớ coi phim về nữ hoàng Victoria của Anh khi lên ngôi rất trẻ phải có một ông chú hay bác đỡ đầu và dạy những nguyên tắc nghi lễ và giao tiếp, có một câu ông dạy nàng "khi nào không biết nói cái gì, hãy nói về thời tiết".

Dạo này thừa nhận mình không ổn, theo cách ổn của mình là mỗi sớm dậy sáng tươi nhiệt thành, là ngày kín những mong muốn yêu thương sẻ chia và mềm mại dịu dàng nếu những nghĩ suy.

Ngày của mình trôi.
Có lẽ cũng có những khi cần đủ tỉnh để buông trôi.

Mình thường gật đầu khi đọc về câu 'kẻ không mạo hiểm sẽ không được uống sâm banh', nhưng là gật đầu để ủng hộ những mạo hiểm, còn mình chọn lùi lại, quay về.

Thì thôi cuộc sống cho sao chìa tay nhận vậy. Thu lu nhỏ bé bởi nhụt nhàng không gai góc. Nhìn lại xưa giờ, nếu được chọn, mình vẫn lựa chọn phẳng lặng cho bình yên, đó thôi.

April 04, 2013

Tài năng và Tình yêu, Ukraine's

Bạn nhất định phải xem hết clip dưới này nhé. Nhất định đấy, đừng bỏ qua. Là Ukraine Got Tallent, điệu dance "Ngọn lửa Tình yêu" trên nền bản nhạc 'Je T'aime' (Anh yêu em) dịu ngọt, nóng bỏng, lôi cuốn. Nhưng hơn thế, phần trình diễn không thể tuyệt vời hơn, không đủ lời diễn tả, hơn cả nghệ thuật - nó quyến rũ và đầy truyền cảm - Và, không hiểu đúng không nhưng mình thấy ở nó trộn đẫm chất Nga, vùng đất mà dường như trong mỗi câu chuyện với mỗi người bạn gặp trên phố bạn đều có thể sẽ nghe thấy từ 'tâm hồn' (душа) - giá trị luôn được trân trọng.

Có thể mình đã quá cảm xúc vì phần trình diễn tuyệt đẹp của hai bạn í, vì những cái nắm tay của họ, và cả vì tình cảm với Ukraine nơi mình đã từng ở, và sống, và 'ngấm' - trong một thời gian không nhỏ.

Vị giám khảo nữ nhận xét trong sự xúc động "Tình yêu quả là điều kỳ diệu. Aiusha trình diễn với sự gắn giữ mà có thể chỉ có nhờ bởi bạn tin cậy hoàn toàn người đàn ông bạn yêu. Có những động tác mạo hiểm/ nguy hiểm tới nỗi cảm giác như chỉ có thể thực hiện được khi cùng với người mà ta sẵn sàng gởi trao cả cuộc sống. Điều này chỉ khi có Tài năng và có Tình yêu. Các bạn có cả hai điều đó, điều này cho vì điều kia. Thật tuyệt vời."

Tin là bạn xem rồi sẽ đồng í với mình, rằng clip thật sự đáng xem.
(Còn mình thì đã xem lại đến lần thứ hơn 5 rồi. Vẫn đầy cảm xúc)

https://www.youtube.com/watch?v=e1XE5EKRUlQ

Je T'aime
(Songwriters: Rick Allison, Lara Fabian/ Singer: Lara Fabian)

D'accord, il existait
D'autres façons de se quitter
Quelques éclats de verre
Auraient peut-ítre pu nous aider
Dans ce silence amer
J'ai décidé de pardonner
Les erreurs qu'on peut faire
À trop s'aimer

D'accord la petite fille
En moi souvent te réclamait
Presque comme une mère
Tu me bordais, me protégeais
Je t'ai volé ce sang
Qu'on aurait pas dû partager
À bout de mots, de ríves
Je vais crier

Je t'aime, je t'aime
Comme un fou, comme un soldat
Comme une star de cinéma
Je t'aime, je t'aime
Comme un loup, comme un roi
Comme un homme que je ne suis pas
Tu vois, je t'aime comme ça

D'accord, je t'ai confié
Tous mes sourires, tous mes secrets
Míme ceux, don't seul un frère
Est le gardien inavoué
Dans cette maison de pierre
Satan nous regardait danser
J'ai tant voulu la guerre
De corps qui se faisaient la paix

(Refrain)
Je t'aime, je t'aime
Comme un fou comme un soldat
Comme une star de cinéma
Je t'aime, je t'aime, je t'aime, je t'aime, je t'aime, je 'aime
Comme un loup, comme un roi
Comme un homme que je ne suis pas
Tu vois, je t'aime comme ça

Tu vois, je t'aime comme ça

*** Các mạnh thường quân dịch thơ tiếng Pháp giúp với. Lúc chưa đợi được Lana tạm dịch đoạn điệp khúc nha:
Anh yêu em, anh yêu em
như một người điên, như một người lính,
như một minh tinh màn bạc.
Anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu...
như một con sói, như một vị vua
như một người không phải là anh nữa.
Em thấy, anh yêu em như vậy đấy

Em thấy, anh yêu em như vậy đấy

*** Có chút liên quan:
- ƯỚC CHO KIẾP SAU
- NẮM TAY VÀ ÔM CHẶT

April 03, 2013

đám đông, đam mê, sự cô đơn

Những hôm này đọc nhiều. Những đọc nhắc nhiều đến từ 'đám đông', 'đam mê', 'sự cô đơn', 'cuộc đời'. Hà Nội mưa. Chữ và câu cứ quấn quanh trong đầu. Lại mượn về để dẫn.
"Đam mê cũng là một loại tình yêu, nó là tình yêu với điều mà bạn muốn làm, tình yêu với con người mà bạn muốn trở thành, tình yêu với cuộc sống mà bạn muốn sống. Nếu không có đam mê, có lẽ bạn đang phí thời gian của mình để sống một cuộc đời mà người khác muốn bạn sống.
Tôi chẳng bao giờ muốn sống cuộc đời ai ngoài chính bản thân mình."
(-Land-)

Ừ, mình, cũng thế.

Hai hôm nay báo chí và sự quan tâm tập trung vào phiên tòa xử một công dân có-vẻ-như-một-người-dân-bình-thường. Đọc, mình cứ ngẫm nghĩ về những người thực thi mệnh lệnh công việc bị bắn đạn vào người lại xin giảm nhẹ hình phạt cho kẻ đã bắn mình - họ sướng hay khổ trong tâm. Mình cũng nghĩ tới trái tim những người cầm cán cân xử án... Ừa nếu là người thờ ơ, không thường nghĩ về cuộc đời, về những số phận, sự nghiệt ngã, về hoài bão, sự cô đơn thì cũng thấy ngày vậy rồi cũng trôi bình thường không gì đặc biệt. Hơn một lần mình nói với mẹ không biết như thế nào là sướng hơn ha mẹ, hưởng vui ăn ngủ chơi vui vẻ trong góc nhỏ ngày qua tháng, đơn giản, hay nhìn thấu để trăn trở để yêu để hạnh phúc để thất vọng để đau đến tầng sâu của mỗi ngày mỗi giờ sống. Lần nào mẹ cũng chỉ một câu đáp "thì đã sinh ra làm con người..."

Mới chạm tay tới cuốn Suối Nguồn (The Foundtainhead, Ayn Rand), chưa đọc hết nhưng biết sẽ đọc đủ 1200 trang của nó. Mà hôm nay thì muốn mượn lời bình này: "Cuộc sống đầy rẫy những toan tính, đua chen và con người phải biết cúi đầu để có thể tồn tại, hoặc là lao vào cuộc chạy đua về danh vọng, quyền lực, tiền tài theo cái quán tính muôn đời của loài người... thì những ai dám chấp nhận đi ngược lại dòng chảy đó tất sẽ phải chịu một số phận không hề êm ả. Vậy mà Roark đã dám đi trên con đường chông gai khắc nghiệt đó. Anh không cam chịu giết chết tài năng của mình, không cam chịu làm một kiến trúc sư sao chép tầm thường. Cái sự đi ngược đó không đơn giản là nổi loạn, là khác người như đôi khi có kẻ nông cạn lầm tưởng, nó là cuộc chống chọi đau đớn với thế lực của xã hội, với sự nông cạn của đám đông, với sự cô đơn khi chỉ có một mình ta bước đi trên con đường kiếm tìm chân lý, và hy sinh cả bản thân cho điều mình tin tưởng".

Cảm ơn lời bình. Cảm ơn Roark. Cảm ơn Land. Cảm ơn Suối Nguồn. Không cảm ơn (phiên toà) hôm nay.

*** Có thể bạn muốn đọc:
- SỐNG
- VẬN ĐỘNG TRANH CỬ
- BA MẸ