Dạo này đọc bạn này rồi bạn này viết 'Dạo này' mình rất thích. Bận mấy mà thấy 'Dạo này' ở những blog mình quan tâm là cách gì cũng lướt vô đọc. Blog xóm mình thường là blog chia sẻ cuộc sống mỗi ngày, đọc để yên tâm mọi việc vẫn bình an. 'Văn là người', bạn mình nói thế mình thấy đúng. Đọc blog ai đó một hồi là gần như mình 'biết' người ấy, đó là lý do bạn blog gặp lần đầu mà như đã quen nhau tự nào, nhiều khi còn biết tin tức về nhau nhiều hơn cả bạn ngoài đời vài tháng gặp một lần hay thậm chí gặp nhiều hơn nhưng không phải gặp tâm sự chia sẻ cuộc sống/ ý nghĩ.
Dạo này mình bị ngập trong khối công việc của project nhóm, việc được khoán cho từng người từng tuần thậm chí từng một, hai ngày, ép kinh! Cũng may tới thời điểm này nhóm đã khá đều tay và 'vào guồng', thấy nhẹ lo hơn một chút. Nhớ trước chuyến đi Hạ Long sự ngợp và cuống gần như đỉnh điểm, về nhà phải tự bắt mình ôm cuốn 'Truyện ngắn của Tse-khốp' để tạm dứt đầu ra khỏi việc. Đọc được câu đại í 'khi đau khổ con người ta thường ích kỷ, khắc nghiệt hơn so với khi bình yên' mình lan man liên hệ 'khi bị dồn việc tới mức tới hạn người ta có thể hoặc thành đơ/lì luôn, hoặc ngược lại, phá bĩnh không thèm, 'kệ hoàn toàn', khơ khơ.
Hôm sau lên cơ quan mình thực hiện luôn: Gặp sếp, chìa kế hoạch nghỉ ba ngày cuối tuần đi Hạ Long với gia đình, không phải 'xin phép' mà là 'thông báo', hihi.
Dạo này bạn Blog có nhà đó đó về VN chơi, Sài Gòn í ới gọi hỏi dzô không dzô không, hẹn hò tháng 7 mà sao chưa dzô, rồi nhắn tin "hứa thật nhiều mà sai hẹn thật nhiều". Sáng nay đi dạo Bờ Hồ với DM phải nhớ mua ngay một cuốn truyện làm quà hối lộ SG bù cho cái vụ sai hứa tháng 7 :(
Ai biết mình thèm đi SG mùa mưa lắm chứ. Công việc trước sau cũng phải đi nữa, nhưng đang là set up project nên phải tập trung cho kịp deadline giai đoạn 1 (đầu tháng 9). Thì thôi đôi lúc cũng đành ưu tiên công việc, đôi lúc thôi.
Dạo này mình hay tếu ở nhà, tự nhiên thôi, chắc cũng là để cân bằng. Gì chứ tếu táo để cười luôn có Dim Mei hưởng ứng nhiệt thành. Hôm rồi mẹ đang hứng khởi gào váng theo bài "Vị ngọt đôi môi" tới câu "trong tình yêu làm sao biết ai yêu chân thành/ trong tình yêu làm sao biết ai hay lừa dối" bạn Mei thủng thẳng: "Dễ thôiii". Bật cười, xì tốp luôn khỏi hát tiếp. Hỏi "dễ à?" bạn nhắc lại "dễ thôi" :))
Mình đi Hạ Long đúng bữa cơ quan phát tiền ứng lương, có bạn lãnh lương của Ban giữ hộ (lương đợt 1, lương tháng tụi mình phát làm hai đợt). Sáng đầu tuần sau đi làm bạn í đưa mình xấp tiền khi đang họp, phòng họp của Ban toàn nội bộ lại nhiều việc để tập trung nên ít phút tạm nghỉ giữa hai cuộc họp mình cứ để nguyên trên bàn, rồi bị mất. Chả trách được ai, tội của mình, nhưng tất nhiên là tiếc, cũng lăn tăn khó tin nữa. Bữa ăn tối mình kể chuyện với Tuyết Dim Mei, thống nhất 'tháng này nhà mình tiết kiệm một chút, chi tiêu những khoản ưu tiên thôi nhé'. Thế thôi rồi quên. Bẵng mấy ngày chợt nhận ra Dim Mei không hỏi tiền ăn sáng trước khi đi học, nhắc "Oh thế Dim Mei không lấy tiền ăn sáng?", hai chị em trả lời "Dạ không sao mẹ, tụi con còn tiền tiết kiệm" - "Oh không, tiền ăn và tiền học thì dù gì mẹ cũng phải trữ đủ chứ". Thật dễ thương thế là cùng.
Tháng 9 mình có kế hoạch đi học một course 1 tuần theo project. Cũng kể với ở nhà, bảo "Dim Mei Tuyết có tự thu xếp được được thì bà ngoại không phải xuống". Ba chị em 'Dạ được'. Từ tuần này bạn Dim và Mei sẽ chia nhau làm bữa tối với chị Tuyết hoặc mẹ, học nấu những món cầu kỳ hơn. Chưa hết, Thứ bảy hôm qua mẹ đi chợ về thấy bạn Dim với chị Tuyết dọn nhà từ góc gách, gọn gàng tinh tươm, còn bạn Mei đang lau phòng ngủ sạch bong.
Dạo này Hà Nội mưa đêm thật nhiều để ngày trời dịu mát như trời thu. Cái tiết trời thật đặc biệt, nhẹ nhàng phơ phất, lãng mạn tới mềm người. Cộng với tất cả những cái 'Dạo này' vừa kể, mình thấy yêu cuộc đời này biết bao.
Lại hát TCS "tôi là ai là ai mà yêu quá đời này".
Dạo này mình bị ngập trong khối công việc của project nhóm, việc được khoán cho từng người từng tuần thậm chí từng một, hai ngày, ép kinh! Cũng may tới thời điểm này nhóm đã khá đều tay và 'vào guồng', thấy nhẹ lo hơn một chút. Nhớ trước chuyến đi Hạ Long sự ngợp và cuống gần như đỉnh điểm, về nhà phải tự bắt mình ôm cuốn 'Truyện ngắn của Tse-khốp' để tạm dứt đầu ra khỏi việc. Đọc được câu đại í 'khi đau khổ con người ta thường ích kỷ, khắc nghiệt hơn so với khi bình yên' mình lan man liên hệ 'khi bị dồn việc tới mức tới hạn người ta có thể hoặc thành đơ/lì luôn, hoặc ngược lại, phá bĩnh không thèm, 'kệ hoàn toàn', khơ khơ.
Hôm sau lên cơ quan mình thực hiện luôn: Gặp sếp, chìa kế hoạch nghỉ ba ngày cuối tuần đi Hạ Long với gia đình, không phải 'xin phép' mà là 'thông báo', hihi.
Dạo này bạn Blog có nhà đó đó về VN chơi, Sài Gòn í ới gọi hỏi dzô không dzô không, hẹn hò tháng 7 mà sao chưa dzô, rồi nhắn tin "hứa thật nhiều mà sai hẹn thật nhiều". Sáng nay đi dạo Bờ Hồ với DM phải nhớ mua ngay một cuốn truyện làm quà hối lộ SG bù cho cái vụ sai hứa tháng 7 :(
Ai biết mình thèm đi SG mùa mưa lắm chứ. Công việc trước sau cũng phải đi nữa, nhưng đang là set up project nên phải tập trung cho kịp deadline giai đoạn 1 (đầu tháng 9). Thì thôi đôi lúc cũng đành ưu tiên công việc, đôi lúc thôi.
Dạo này mình hay tếu ở nhà, tự nhiên thôi, chắc cũng là để cân bằng. Gì chứ tếu táo để cười luôn có Dim Mei hưởng ứng nhiệt thành. Hôm rồi mẹ đang hứng khởi gào váng theo bài "Vị ngọt đôi môi" tới câu "trong tình yêu làm sao biết ai yêu chân thành/ trong tình yêu làm sao biết ai hay lừa dối" bạn Mei thủng thẳng: "Dễ thôiii". Bật cười, xì tốp luôn khỏi hát tiếp. Hỏi "dễ à?" bạn nhắc lại "dễ thôi" :))
Mình đi Hạ Long đúng bữa cơ quan phát tiền ứng lương, có bạn lãnh lương của Ban giữ hộ (lương đợt 1, lương tháng tụi mình phát làm hai đợt). Sáng đầu tuần sau đi làm bạn í đưa mình xấp tiền khi đang họp, phòng họp của Ban toàn nội bộ lại nhiều việc để tập trung nên ít phút tạm nghỉ giữa hai cuộc họp mình cứ để nguyên trên bàn, rồi bị mất. Chả trách được ai, tội của mình, nhưng tất nhiên là tiếc, cũng lăn tăn khó tin nữa. Bữa ăn tối mình kể chuyện với Tuyết Dim Mei, thống nhất 'tháng này nhà mình tiết kiệm một chút, chi tiêu những khoản ưu tiên thôi nhé'. Thế thôi rồi quên. Bẵng mấy ngày chợt nhận ra Dim Mei không hỏi tiền ăn sáng trước khi đi học, nhắc "Oh thế Dim Mei không lấy tiền ăn sáng?", hai chị em trả lời "Dạ không sao mẹ, tụi con còn tiền tiết kiệm" - "Oh không, tiền ăn và tiền học thì dù gì mẹ cũng phải trữ đủ chứ". Thật dễ thương thế là cùng.
Tháng 9 mình có kế hoạch đi học một course 1 tuần theo project. Cũng kể với ở nhà, bảo "Dim Mei Tuyết có tự thu xếp được được thì bà ngoại không phải xuống". Ba chị em 'Dạ được'. Từ tuần này bạn Dim và Mei sẽ chia nhau làm bữa tối với chị Tuyết hoặc mẹ, học nấu những món cầu kỳ hơn. Chưa hết, Thứ bảy hôm qua mẹ đi chợ về thấy bạn Dim với chị Tuyết dọn nhà từ góc gách, gọn gàng tinh tươm, còn bạn Mei đang lau phòng ngủ sạch bong.
Dạo này Hà Nội mưa đêm thật nhiều để ngày trời dịu mát như trời thu. Cái tiết trời thật đặc biệt, nhẹ nhàng phơ phất, lãng mạn tới mềm người. Cộng với tất cả những cái 'Dạo này' vừa kể, mình thấy yêu cuộc đời này biết bao.
Lại hát TCS "tôi là ai là ai mà yêu quá đời này".