1. Tối thứ 6 lạnh căm. Dim bảo 'mẹ ơi mẹ chở con đi mua xúc xích nhé'. Hòa hoãn 'hay sáng mai mẹ mua được không?'. Nhõng nhẽo một cách dứt khoát 'Không được, sáng mai con phải dùng sớm rồi'.
Thì ra nhóm mấy bạn gái trong lớp bỗng bày ra chia nhau mỗi người một ngày làm đồ ăn sáng mang đến lớp cho cả nhóm thưởng thức. 'Mai đến lượt con, con định làm cơm rang (cơm chiên) cho các bạn'.
Ồ cái này thì ủng hộ và đáng được khích lệ, kể cả phải chạy xe trong lạnh. Gật ngay khoác áo khoác khăn xuống lấy xe không ý kiến. Dim mua xúc xích, dưa chua, cà rốt, trứng. Ngầm mừng. (Kiểu cơm chiên này mẹ vẫn hay làm cho hai chị em) - một lời khen kín cho mẹ.
Sáng sớm thứ 7 mò dậy khi Dim đang lúi húi công đoạn cuối cùng: xắt nhỏ cọng dưa cải chua trộn vào chảo cơm. 'mẹ ơi con thử khá ngon, mẹ thử xem'. Thử. Ngon thật. Khen. Cậu tự hào 'Con sẽ bỏ vào hộp, còn thừa con để lại cho mẹ với Mei ăn sáng nhé'.
Ôi trời ngôn ngữ tiếng Việt của con tôi! Bật cười nháy mắt 'Ừ, hôm nay ưu tiên bạn chị Dim, mẹ và Mei dùng thừa cũng được' :))
Chút sau Dim ân cần bưng ra 'còn thừa' là một tô cơm chiên bới gọn ghẽ, đầy đặn. Nháy lại 'Mei ơi phần thừa mà thế này thì cũng được đấy chứ nhỉ'. Dim cười hì. Mei ăn cạn, vừa ăn vừa khen ngon (ngưỡng mộ chị Dim).
2. Sáng thứ 7 lên lớp buổi cuối cùng. Đúng hơn không phải 'lên lớp' mà là cho học sinh thi hết môn. Nói theo ngôn từ 'chuyên môn' thì có nghĩa sau đó là 'mất dạy'. hu hu.
Chào và cảm ơn các em đã chăm chỉ, cầu thị, giúp cô trong thời gian qua. Đại diện học viện đào tạo nói lời cảm ơn (nghi thức, chắc vậy, hihi). Lớp trưởng thay mặt lớp tặng cô gói quà nhỏ (là một chiếc áo len nhẹ sẫm màu). Thích nhất là câu chúng nó tranh nhau chen lời lớp trưởng 'môn của cô nhiều giờ nhất nhưng học hay và dễ hiểu' - món quà quý, thích quá đến thèm khoe.
3. Hôm nay phòng tạm xong nhiệm vụ làm đề thi nâng bậc (ngành đặc thù, hàng năm những nhân viên đến kỳ nâng bậc nghề phải qua kỳ thi). Chẳng hiểu sao danh sách những người trong ban ra đề lại được công khai. Mà khổ, trong ngành thì dây mơ rễ má nhiều lắm, bạn bè đồng nghiệp người quen, rồi bạn bè đồng nghiệp lại có em họ, anh họ, chị họ, cháu họ, cháu con bà chị họ, vân vân và vân vân. Một ngày mấy lần lải nhải điệp khúc 'cậu thông cảm cho tớ'. hu hu.
Sáng nay có sếp rôm rả ở phòng, nói vui 'sau hôm nay có lẽ nhóm làm đề xin nghỉ không lương một tháng xả hơi'. - 'Sao lại phải thêm 'nghỉ không lương'?' - 'Dạ vì đâu cần lương đâu, tình hình là bán đề cũng đủ sống :))'.
Hôm qua nhận một tin nhắn thế này "Cho chị đề (...) nâng bậc (...) cho sân bay (A) với. Em chị làm ở sân bay (A). Cảm ơn em nhiều". Tin có nhiêu đó, số không lưu tên, chắc là người trong công ty nhưng không phải thường gọi qua lại. Tự lấy đó làm cớ để im đỡ phiền.
Chả biết nói sao nữa. Người Việt mình vô tư hồn nhiên thật.
Thì ra nhóm mấy bạn gái trong lớp bỗng bày ra chia nhau mỗi người một ngày làm đồ ăn sáng mang đến lớp cho cả nhóm thưởng thức. 'Mai đến lượt con, con định làm cơm rang (cơm chiên) cho các bạn'.
Ồ cái này thì ủng hộ và đáng được khích lệ, kể cả phải chạy xe trong lạnh. Gật ngay khoác áo khoác khăn xuống lấy xe không ý kiến. Dim mua xúc xích, dưa chua, cà rốt, trứng. Ngầm mừng. (Kiểu cơm chiên này mẹ vẫn hay làm cho hai chị em) - một lời khen kín cho mẹ.
Sáng sớm thứ 7 mò dậy khi Dim đang lúi húi công đoạn cuối cùng: xắt nhỏ cọng dưa cải chua trộn vào chảo cơm. 'mẹ ơi con thử khá ngon, mẹ thử xem'. Thử. Ngon thật. Khen. Cậu tự hào 'Con sẽ bỏ vào hộp, còn thừa con để lại cho mẹ với Mei ăn sáng nhé'.
Ôi trời ngôn ngữ tiếng Việt của con tôi! Bật cười nháy mắt 'Ừ, hôm nay ưu tiên bạn chị Dim, mẹ và Mei dùng thừa cũng được' :))
Chút sau Dim ân cần bưng ra 'còn thừa' là một tô cơm chiên bới gọn ghẽ, đầy đặn. Nháy lại 'Mei ơi phần thừa mà thế này thì cũng được đấy chứ nhỉ'. Dim cười hì. Mei ăn cạn, vừa ăn vừa khen ngon (ngưỡng mộ chị Dim).
2. Sáng thứ 7 lên lớp buổi cuối cùng. Đúng hơn không phải 'lên lớp' mà là cho học sinh thi hết môn. Nói theo ngôn từ 'chuyên môn' thì có nghĩa sau đó là 'mất dạy'. hu hu.
Chào và cảm ơn các em đã chăm chỉ, cầu thị, giúp cô trong thời gian qua. Đại diện học viện đào tạo nói lời cảm ơn (nghi thức, chắc vậy, hihi). Lớp trưởng thay mặt lớp tặng cô gói quà nhỏ (là một chiếc áo len nhẹ sẫm màu). Thích nhất là câu chúng nó tranh nhau chen lời lớp trưởng 'môn của cô nhiều giờ nhất nhưng học hay và dễ hiểu' - món quà quý, thích quá đến thèm khoe.
3. Hôm nay phòng tạm xong nhiệm vụ làm đề thi nâng bậc (ngành đặc thù, hàng năm những nhân viên đến kỳ nâng bậc nghề phải qua kỳ thi). Chẳng hiểu sao danh sách những người trong ban ra đề lại được công khai. Mà khổ, trong ngành thì dây mơ rễ má nhiều lắm, bạn bè đồng nghiệp người quen, rồi bạn bè đồng nghiệp lại có em họ, anh họ, chị họ, cháu họ, cháu con bà chị họ, vân vân và vân vân. Một ngày mấy lần lải nhải điệp khúc 'cậu thông cảm cho tớ'. hu hu.
Sáng nay có sếp rôm rả ở phòng, nói vui 'sau hôm nay có lẽ nhóm làm đề xin nghỉ không lương một tháng xả hơi'. - 'Sao lại phải thêm 'nghỉ không lương'?' - 'Dạ vì đâu cần lương đâu, tình hình là bán đề cũng đủ sống :))'.
Hôm qua nhận một tin nhắn thế này "Cho chị đề (...) nâng bậc (...) cho sân bay (A) với. Em chị làm ở sân bay (A). Cảm ơn em nhiều". Tin có nhiêu đó, số không lưu tên, chắc là người trong công ty nhưng không phải thường gọi qua lại. Tự lấy đó làm cớ để im đỡ phiền.
Chả biết nói sao nữa. Người Việt mình vô tư hồn nhiên thật.