Bóng đá
Đêm qua, đúng hơn là gần sáng tự nhiên vọp bẻ (chuột rút) làm đang ngủ say tít phải tỉnh. Ban đầu tê tê rồi đau cứng. Khổ cái mình thỉnh thoảng bị đúng bàn chân đó đúng cái gân dọc đó nên thấy tê tê là biết rồi, dậy căng kéo cái bàn chân để tránh trước mà lần này chẳng ăn thua, không những thế nó còn bẻ lên tận cả gióng chân nữa. Đích thị tại trời nóng nực. Nhờ một lần bị tụt can xi bạo liệt và nhờ coi bóng đá mà mình biết vụ vọp bẻ này liên quan đến hạ canxi và mất nước nhá. Vụ canxi kể sau, còn bóng đá thì cứ để ý những trận phải đá hiệp phụ mà xem (tức là thay vì 90 phút thì phải kéo chạy tới 120 phút) rất thường có cầu thủ bị vọp bẻ nhá, chả bóng chả bánh chả ai chặt chém tự dưng ngồi bệt giữa sân ôm chân, đồng đội chạy lại căng kéo giúp một hồi hết, lò cò đứng lên chạy tiếp. À trước khi chạy kiểu gì cũng tạt ra biên ngoài sân tiếp cho chai nước tu ừng ực (hẳn là nước khoáng có canxi đấy :D). Đêm qua cái con vọp chết tiệt bẻ lâu quá làm lười lắm mà đành phải dậy khỏi giường, áp dụng chiêu cầu thủ, ra phòng khách bật điện uống một nhát hai ly nước đầy. Kể chăm hơn thì còn phải pha thêm vài hạt muối mà bếp tận trên tầng, thôi thế cũng đủ. Y rằng vọp lặn, ngủ lại ngon lành đến sáng :D
Giác quan
Vụ mình tụt canxi cấp nặng nhất (đấy là sau bác sĩ nói mới biết canxi chứ lúc ấy bị lần đầu biết gì) là khi xưa còn ở Sài Gòn. Bữa đó đang hơi sốt, rồi bỗng dưng tay chân co quắp lại khá là nhanh, hai bàn tay i như hai cái chân gà luộc người ta dùng để bói chân gà. Sợ nhất là chính i lúc ấy điện thoại reo, nhìn số là ra mẹ gọi từ Thái Nguyên. Bé Hạnh giúp việc chạy lấy điện thoại áp cho mình thưa để bà yên tâm thì hóa ra lưỡi hay họng cũng cứng luôn rồi nói không có ra. Nghe bên kia a lô a lô một chặp rồi cúp, đột nhiên chảy nước mắt, sao lại gọi đúng đến từng khắc thế, nếu vài phút trước thì vẫn nói được mà. Nửa tiếng sau đang trên đường đến viện thấy cậu Út Phú gọi nói em vừa đến nhà chị, mẹ gọi bắt em chạy lên ngay xem chị có gì. Thật sự là không thể giải thích, chỉ có thể nghĩ rằng giác quan người mẹ.
Rất hay là hạ canxi chả ảnh hưởng gì đến cái đầu, ngoài chuyện chảy nước mắt vì mẹ gọi thì mình lúc đó tỉnh qoeo. Chỉ cái điện thoại ra hiệu cho bé Hạnh, nó nhỏ xíu lại mới ở quê ra, cuống quýt bấm đại ra số cơ quan "các bác ơi, cô cháu bị làm sao ấy, cô cháu không nói được". Ít phút đã thấy tổ trưởng Thanh lấp tấp chạy đến dòng theo một cái taxi. Vào cấp cứu bệnh viện Thống Nhất. Bác sĩ xét nghiệm xong chích cho một mũi canxi vào ven. Thêm một viên hạ sốt. Thế là ổn. Nằm vài tiếng là về.
Dại
Sau này tổ trưởng kể với các đồng nghiệp: Mình cuống cả lên, tưởng tượng ra hắn thế nào, thế mà đến nơi hắn vẫn cười, tới nhìn ngón tay ngón chân co quắp và không nói gì mới biết. Hờ, thì tay co chứ đầu có co đâu, cớ gì không tươi :). Tổ trưởng suốt quãng đường chạy từ TSN lên nhà mình khi đó ở Âu Cơ hẳn là chuẩn bị tinh thần sẽ gặp một ẻo ẹo phải bế vác ra xe nên lúc mình tự đi ra cổng lên xe y cứ lóng ngóng kèm kèm theo, tay y lóng ngóng nửa đỡ nửa không phía sau lưng mình, lóng ngóng cách cách một khoảng, mắc cười không chịu được.
Nghĩ ra cũng tiếc, phải mà biết giả vờ ẻo ẹo một tí thì đã được bồng rồi. Dại :))
*** Bạn có thể đọc thêm về 'vọp bẻ' (chuột rút) ở đây và 'tụt canxi máu' ở đây
Đêm qua, đúng hơn là gần sáng tự nhiên vọp bẻ (chuột rút) làm đang ngủ say tít phải tỉnh. Ban đầu tê tê rồi đau cứng. Khổ cái mình thỉnh thoảng bị đúng bàn chân đó đúng cái gân dọc đó nên thấy tê tê là biết rồi, dậy căng kéo cái bàn chân để tránh trước mà lần này chẳng ăn thua, không những thế nó còn bẻ lên tận cả gióng chân nữa. Đích thị tại trời nóng nực. Nhờ một lần bị tụt can xi bạo liệt và nhờ coi bóng đá mà mình biết vụ vọp bẻ này liên quan đến hạ canxi và mất nước nhá. Vụ canxi kể sau, còn bóng đá thì cứ để ý những trận phải đá hiệp phụ mà xem (tức là thay vì 90 phút thì phải kéo chạy tới 120 phút) rất thường có cầu thủ bị vọp bẻ nhá, chả bóng chả bánh chả ai chặt chém tự dưng ngồi bệt giữa sân ôm chân, đồng đội chạy lại căng kéo giúp một hồi hết, lò cò đứng lên chạy tiếp. À trước khi chạy kiểu gì cũng tạt ra biên ngoài sân tiếp cho chai nước tu ừng ực (hẳn là nước khoáng có canxi đấy :D). Đêm qua cái con vọp chết tiệt bẻ lâu quá làm lười lắm mà đành phải dậy khỏi giường, áp dụng chiêu cầu thủ, ra phòng khách bật điện uống một nhát hai ly nước đầy. Kể chăm hơn thì còn phải pha thêm vài hạt muối mà bếp tận trên tầng, thôi thế cũng đủ. Y rằng vọp lặn, ngủ lại ngon lành đến sáng :D
Giác quan
Vụ mình tụt canxi cấp nặng nhất (đấy là sau bác sĩ nói mới biết canxi chứ lúc ấy bị lần đầu biết gì) là khi xưa còn ở Sài Gòn. Bữa đó đang hơi sốt, rồi bỗng dưng tay chân co quắp lại khá là nhanh, hai bàn tay i như hai cái chân gà luộc người ta dùng để bói chân gà. Sợ nhất là chính i lúc ấy điện thoại reo, nhìn số là ra mẹ gọi từ Thái Nguyên. Bé Hạnh giúp việc chạy lấy điện thoại áp cho mình thưa để bà yên tâm thì hóa ra lưỡi hay họng cũng cứng luôn rồi nói không có ra. Nghe bên kia a lô a lô một chặp rồi cúp, đột nhiên chảy nước mắt, sao lại gọi đúng đến từng khắc thế, nếu vài phút trước thì vẫn nói được mà. Nửa tiếng sau đang trên đường đến viện thấy cậu Út Phú gọi nói em vừa đến nhà chị, mẹ gọi bắt em chạy lên ngay xem chị có gì. Thật sự là không thể giải thích, chỉ có thể nghĩ rằng giác quan người mẹ.
Rất hay là hạ canxi chả ảnh hưởng gì đến cái đầu, ngoài chuyện chảy nước mắt vì mẹ gọi thì mình lúc đó tỉnh qoeo. Chỉ cái điện thoại ra hiệu cho bé Hạnh, nó nhỏ xíu lại mới ở quê ra, cuống quýt bấm đại ra số cơ quan "các bác ơi, cô cháu bị làm sao ấy, cô cháu không nói được". Ít phút đã thấy tổ trưởng Thanh lấp tấp chạy đến dòng theo một cái taxi. Vào cấp cứu bệnh viện Thống Nhất. Bác sĩ xét nghiệm xong chích cho một mũi canxi vào ven. Thêm một viên hạ sốt. Thế là ổn. Nằm vài tiếng là về.
Dại
Sau này tổ trưởng kể với các đồng nghiệp: Mình cuống cả lên, tưởng tượng ra hắn thế nào, thế mà đến nơi hắn vẫn cười, tới nhìn ngón tay ngón chân co quắp và không nói gì mới biết. Hờ, thì tay co chứ đầu có co đâu, cớ gì không tươi :). Tổ trưởng suốt quãng đường chạy từ TSN lên nhà mình khi đó ở Âu Cơ hẳn là chuẩn bị tinh thần sẽ gặp một ẻo ẹo phải bế vác ra xe nên lúc mình tự đi ra cổng lên xe y cứ lóng ngóng kèm kèm theo, tay y lóng ngóng nửa đỡ nửa không phía sau lưng mình, lóng ngóng cách cách một khoảng, mắc cười không chịu được.
Nghĩ ra cũng tiếc, phải mà biết giả vờ ẻo ẹo một tí thì đã được bồng rồi. Dại :))
*** Bạn có thể đọc thêm về 'vọp bẻ' (chuột rút) ở đây và 'tụt canxi máu' ở đây
nghe vừa thương vừa mắc cười :).
ReplyDeleteHy vọng chị đừng có bị tụt ( canxi) nữa, mà lỡ có nhớ rút kinh nghiệm đừng dại nữa nha chị :)
@Mía: Xuống chuyện chung với Ba Đậu, lẹ :)
DeleteEm cũng từng bị tụt canxi đó chị, nhất là lúc mang bầu tụi nhóc. Nhiều khi bị vọp bẻ quá mà khóc lun á.
ReplyDeleteBây giờ em phải uống thêm canxi đó chị (khó uống thí mồ).
Sợ nhất là bị chuột rút trong lúc lái xe á
Chị ráng uống nuoc nhieu, nhất là trong mùa nóng này. Uống thêm canxi duoc thi rang uong lun hơ.
hugs
@Dã Quỳ: Chị cũng có đợt BS bắt uống canxi mà làm biếng quá. Đúng là khó uống. Thôi kệ đi, bình thường ok chỉ lâu lâu mới bị chút xíu thôi à. (cầu thủ đá bóng khỏe thế mà họ còn vọp bẻ, nên chuyện đó nhỏ, há :))
DeleteOK chị nhớ uống nước nhiều hơn rồi, thanks n hugs.
Hug chị! Yêu chị quá!
ReplyDeleteHug Phụng. Bữa rồi qua blog thấy đang tâm trạng trầm. Làm nghề của Phụng còn gặp nhiều đó, nhạy cảm thì hay nghĩ suy. Vui lên nha.
DeleteEm vẫn hay bị vọp bẻ, và em biết vì do thiếu nước và tuột canxi. Vậy mà vần lười uống nước. Tội phải đòn!
ReplyDeleteEm thì đọc thấy thương, không thấy mắc cười như con nhỏ ở phía trên nhen. Nên con nhỏ phía trên đúng là tội phải đòn!
@Mía, Đậu: Đúng ha Mía, Đậu tội phải đòn, nhưng không phải do lười uống nước (tội đó quá nhẹ), tội là tội có dính chữ Nha Trang kia kìa há Mía (há há thù lâu nhớ dai là nghề của nàng) :D
Delete(Mía chuẩn bị giỏ kẹo, chị Lana bênh đến nơi đến chốn, nhá).
Cái còm trên kia: Tới khi biết dại thì chờ mãi không có cơ hội nào, hic hic hí hí hí :))
Giờ mới hiểu phụ nữ mỗi khi xỉu thật sự chỉ là muốn được bồng thôi kha kha. Entry thành thật dễ thương quá :)
ReplyDelete@DT: dzậy hỏi tò mò đã có lần nào xỉu và bạn DT phải bồng chưa, mà bồng xỉu giả bộ thì thích hơn bồng xỉu thiệt há bạn DT kha kha.
DeleteBày cho Lana cách này:
ReplyDeleteMỗi đêm đi ngủ nên để trên đầu giường một chai nước lạnh có hòa muối. Dùng để súc miệng để chống sâu răng. Và có thể uống để chống trường hợp hạ canxi bị vọp bẻ. Một công mà được đôi chuyện. Rất hiệu quả!
Hihihi..
@Gác: Wow, idea nghe hay và rất ư khả thi. Cảm ơn Gác nhiều. Từ nay đầu giường sẽ có chai nước muối, ít nhất là tới hết mùa nóng.
DeleteCâu 'dùng để súc miệng và chống sâu răng' nghe giống bác sĩ nha khoa cho em Mei í hí hí :)
Mấy mẹ con ngủ khác phòng?
ReplyDeleteGiờ mình mới biết vọp bẻ uống nước muối hết.
@BeBo: Từ bữa cái entry này bạn Mei nghiễm nhiên thường trú giường mẹ :)
DeleteChỉ là dzụ vọp bẻ này không lớn nên không muốn thức bạn dậy dì Th à. Làm biếng thôi chứ dậy uống nước vận động chút xíu là hết mà. 'Biết bệnh' nên không bị lo lắng.
Biết dại thì lần sau rút kinh nghiệm đi nhé!
ReplyDelete@a Thụy: Dạ, hihi.
Delete(kiên quyết không nói là tới lúc biết dại thì không ai bưng cho mà sửa sai :D)
Vọp bẻ khi ngủ là bịnh một lúc nào của lứa tuổi đó bạn. Nhiều người bị và thâý vậy, sau rồi tự hết.
ReplyDelete@Đỗ: Không hẳn anh pác ạ. Phụ nữ khi mang bầu và sinh em bé thường bị vọp bẻ do quá trình mang bầu tiêu tốn nhiều canxi cho thai nhi, nên nhiều người trẻ cũng bị nặng. Đôi khi là cơ thể suy nhược cũng là nguyên nhân nữa.
DeleteLana hồi yếu nhất lại là những năm khoảng 2000 - 2002 khi còn ở SG, nên giờ vọp bẻ là nhẹ nhàng không đáng sợ gì, chỉ cần uống nhiều nước và bổ sung khoáng là ổn. Hì.
Canxi kho uong thi mo. Minh cung quen hoai
ReplyDelete@Trăng: Lana thì thuốc khó mấy cũng uống được, nhưng đúng là quên hoài. Thuốc dễ uống cũng quên :)
DeleteĐúng là... cơ hội tuyệt vợt để vuột mất, tiếc hoài, một thời dại khờ và kém hiểu biết.
DeleteNhiều người tiếc thế nhỉ. Mình cũng tiếc vì chưa được chứng kiến cảnh dại đó. Thế tối qua bị vọp bẻ lại nàng đã rút kinh nghiệm mà hết DẠI chưa?
ReplyDelete@Nàng:
DeleteSao không?
người này đọc cả ba phần entry này mình viết mà như của nàng (bóng đá, mẹ, hài hước), người này 'thuộc' mình như mình 'thuộc' nàng và yêu quý bất kể không gian, thời gian.
1992 - 2002 - 2012: Thời gian ở xa bằng thời gian ở gần rồi nhỉ, nàng mến yêu.
Hì. Bị phát hiện rùi. Nàng làm mình cười nghiêng ngả... mà lẽ ra là phải thương nàng mới đúng. Mà cái vụ này có thương thì mình cũng chẳng thể uống nước hộ nàng được, mà lại là "nước muối súc miệng nữa chứ". Eo ôi, khiếp! Nếu để cho con vọp nó lặn bằng các bổ sung canxi sữa cafe đá thì mình giơ cả 2 tay. hì
Delete@Kh.H. nàng iu: Bài này viết cách nay tới hai tuần rồi nàng, vọp hết bẻ rồi, bữa nay cười trễ rồi huhu.
DeleteMà thôi kệ đi nhỉ. Nàng kéo tổ trưởng cùng đọc để cùng cười nghiêng ngả là vui rồi, hy vọng tổ trưởng bớt được vài cọng tóc đang bạc :)