March 31, 2011

Cập nhật 5: Đối thoại

Đối thoại 1:
- L.O. à, anh định đầu tuần sau anh ra thay cho mẹ về Thái Nguyên chứ để mẹ ở HN lâu quá...
- Hay anh đợi xong phần xây sửa, chừng 1 tuần/ chục ngày nữa hãy ra. Ra dài quá nhỡ trong nhà có việc cần lại phải vào sớm. Mà em thì muốn anh ra là ở đến lúc nhà xong, nhìn nhà mới rồi hãy vào cơ. Thái Nguyên gần chứ Sài Gòn -Hà Nội đâu có chạy đi chạy lại được.
(trong bụng: Sự thật là em muốn bạn bloggers đến offline nhà mới có cả anh đang ở đây).

Đối thoại 2:
Hôm qua có vài việc phải kêu thợ điều chỉnh rồi tranh thủ chạy đi làm, bà trông. Cậu trưởng nhóm thợ khó chịu, lầm bầm cằn nhằn chủ thầu ứng tiền nhỏ giọt, thợ đông tiền ít. Bà gọi lên gọi xuống 'L.O. nói giúp với thằng Giang (chủ thầu) xem...', vâng vâng rồi đành điện thoại tới lui cho cả cậu thủ thầu lẫn thợ dù việc đó là việc nội bộ của họ chẳng liên quan gì đến mình.
Thấy tổng-thầu-bà có vẻ bối rối lo lắng, chiều dồn việc rồi nói nhỏ với trưởng phòng 'xin trốn' về sớm.
Tối, bà bảo: - Chiều nay mẹ gọi cho Quý, bảo thôi đằng nào anh cũng định ra lại thì ra sớm, còn bàn bạc giúp em.
- Con vừa mới bảo anh chục ngày nữa hãy ra, mẹ nói thế anh Quý lại sốt ruột ra ngay đấy mẹ. :(

Tối, hai mẹ con đã nằm trên giường, lỏ nhỏ:
- Sao mà mẹ không ngại xây nhà sửa nhà nhỉ. Con thấy sợ sửa nhà quá rồi.
- Ngại lắm chứ. Ai mà không ngại. Chẳng qua là việc phải làm í chứ. Như chuyến ba mẹ vào SG mấy năm trước, thật ra đã tự bảo sẽ đi miền Tây một lần cho biết. Vào đến nơi thấy nhà Quỳnh cái bếp thì nhỏ con con, tạm bợ. Toalet thì hôi hám. Nó ở một mình lại đi làm lụng suốt có để ý gì. Nhìn con ở thế làm sao mà đi chơi bời được nữa. Thế là thôi đành bỏ (đi chơi), lôi hết ra sửa.
(Đấy là đợt tổng thầu sửa nhà cho Quỳnh).
Hay như năm ngoái, nhà Huệ Oanh cũ lại bẩn, nhìn anh chị em người ta nhà cửa đàng hoàng cả, con mình thì dớt dao, chồng đi học xa con nhỏ. Hai ông bà đành kêu con sửa nhà, chỉ cần đồng ý sửa ba mẹ trông giúp hết. Bây giờ ở khang trang sạch sẽ có khác không.
(Đấy là đợt tổng thầu nhà H.O.)
- Là mẹ trách nhiệm quá, chứ là con thì... (dừng, vì chẳng biết thì làm sao)
- Mẹ nói thật, bây giờ mẹ ở xa ba 1 ngày là mẹ không muốn, sốt ruột lắm chứ. Là thấy cần cho con cái mà mình còn làm được thì phải làm thôi.
(Tranh thủ chuyển hướng:) - Đấy, thì anh Quý cũng vậy, từ giờ đến lúc xong nhà cũng cả tháng nữa. Con cũng muốn có anh lắm lắm chứ, nhưng nghĩ anh trong kia còn vợ con, ra ngoài này lúc việc đều đều trong khi việc nhà trong kia không ít, sốt ruột lắm mẹ.

Sớm nay, đối thoại 3:
- Quý à, mẹ đây. À hôm nay việc nó lại ổn rồi (cười), thế Quý cứ bình tĩnh thôi chưa cần ra vội.
- (Cười giòn) Thế là ổn rồi à? Thế chắc là hôm qua mẹ lo lắng, muốn có con trai bên cạnh cho yên tâm chứ gì?
- Ừ (cười hì) thế để anh biết là cũng từng này tuổi rồi, cũng thiếu tự tin rồi đấy. Mẹ gọi không sợ anh lại lấy vé ra sớm.
- Vâng, thôi không sao đâu, con sắp xếp rồi, đầu tuần sau con ra.

8h30 sáng, đối thoại 4:

- Thợ sắt đang lắp cửa cầu thang, hôm nay thợ ốp toalet - con gọi gạch rồi chút họ chở tới. Con đi làm nhé.
- Thế... Lan Oanh không nghỉ được à?
- Con xin đi trễ thôi mẹ, hôm nay con không nghỉ được.
(Vậy là 'chỗ dựa' chưa tự tin lại rồi. Thì sẽ dồn việc chiều về sớm. Hai người bối rối ở cạnh nhau còn hơn một mình )

*** Có thể bạn muốn đọc:
- BA MẸ

March 29, 2011

Cập nhật 4

Tuần rồi ba mẹ về quê vì bác Vĩnh chồng bác Loát mất - vậy là hai bác đi cách nhau chỉ vài tháng. Tuần này mẹ lên rồi nên mình 'được' đi làm. Việc dồn ứ. Lại chạy đi chạy về. Hai má có bị sạm da không nhỉ (hị hị).

Ba về mấy ngày nhiều việc mệt mà vẫn ghé qua Hà Nội xem nhà L.O. sửa rồi mới lên lại nhà Thái Nguyên. Cái u tiền liệt có lẽ thừa cơ người mệt để hoành hành, đêm ba dậy đi tiểu nhiều lần, và khó đi. Lo. May mà bữa nay đã đỡ nhiều. Ba đang theo điều trị thuốc tây. Có loại thuốc lá nào cho u tiền liệt tuyến không nhỉ. Hôm nay sẽ tranh thủ ít phút ở cơ quan vào mạng tìm thông tin về bệnh này.

Tối qua phải can thiệp một vụ suýt đánh nhau giữa 1 cậu thợ choai choai và ông hàng xóm vốn ở một chòm anh chị em có gốc giang hồ. Bọn thợ làm ngày tối đi ngủ sớm ở ngay công trình, để cửa không khóa. Ông hàng xóm say rượu mò lên 'dạy bảo lên lớp' tụi kia. Vặc qua vặc lại ba câu là đã suýt đánh nhau to. May nhà thuê ngay gần, chúng nó kịp gọi chạy qua. May nữa là hàng xóm láng giềng còn nể nhau thiện chí muốn giữ cái tình, bà vợ và anh chị em ông hàng xóm cùng giúp ủng hộ mình. Thế là dẹp êm. Hú hồn.

Nhà đã xong khoảng 3/4 phần thô. Dim Mei muốn phòng riêng nên ngăn 1 phòng to thành hai cái phòng nhỏ. Vách ngăn phòng 2 bạn ban đầu tính xây rồi lại thôi, thay bằng tấm thạch cao. Tính rằng chỉ còn vài năm nữa Dim Mei sẽ lớn và đi, tấm vách sẽ chỉ là tạm. Mới thấy mọi việc mọi lúc mình vẫn chuẩn bị tinh thần cho lúc những con chim đủ lông đủ cánh bay, vẫy chào cái lồng.

*** Có chút liên quan:
- LỜI YÊU THƯƠNG
- BÁC LOÁT

March 28, 2011

Lại ước

Vẫn biết có thể có nhiều cách nghĩ khác, nhưng mình vẫn ước ai sinh ra là phụ nữ/ đàn bà thì được làm phụ nữ/ đàn bà quấn quýt với 'sinh con, tỉa hoa, giữ lửa'. Ừa mình cũng không phải cổ điển rằng sinh con tỉa hoa giữ lửa chỉ là loanh quanh trong nhà và bếp. Phụ nữ hiện đại phải đi làm và/ hoặc ra ngoài tham gia vào xã hội. Nhưng (giá mà) đó không phải là bươn chải lo cuộc sống mà chủ yếu là để có kiến thức để nuôi dạy con, chăm sóc gia đình, người thân, để tinh tế ngoại giao sau trước, để 'giữ lửa' ấm nhà, ấm người. Đi làm cũng để tự tin vững vàng ghé vai gánh đỡ khi người đàn ông trụ cột lỡ hụt bước chân. Có tri thức còn để biết quyến rũ (người đàn ông của mình), làm cuộc sống đẹp và viên mãn.

Nói quanh đi quanh lại, mình vẫn theo cái 'khung' trong nhà có đủ hai người, đàn ông làm cái mái chắc che nắng che mưa, che gió che sương, đàn bà làm cái vách nhà, quây ấm. (Lý tưởng, hì, ước mà).

Mình định không nói nhiều về những điều 'mình ước'. Ước thế thôi, cho mình, cho kiếp sau. Nhưng viết ra để muốn 'ước' (hướng) cho Dim Mei về sau. Có thể một lúc nào đó, Dim Mei sẽ đọc những trang này...

*** Có thể bạn muốn đọc:
- ƯỚC CHO KIẾP SAU

March 22, 2011

Tha thứ và buông bỏ

Câu chuyện VTV/Người xây tổ ấm và 'Lượm' đã đi quá xa. Một bên quá giận đem đi kiện, bên kia đến bên bờ vực của sự mất trắng tất cả.

Kim Ngân đi du học 5 - 6 năm ở Nga cùng thời với mình, nơi sâu trong bản chất con người là lòng nhân hậu và sự bao dung, nhẹ nhõm. Mình tin ai đã từng sống ở đất ấy suốt thời trẻ cũng sẽ cảm và ngấm những điều rất đẹp này. Bạn có cả giận mất khôn?

Bình tĩnh nghĩ trước mỗi quyết định xem nó đem lại được gì, mất gì. Sau sự cố 'Lượm giả' bị lộ um ùm, cái mà nhà đài và KN mất là (ít nhiều) niềm tin của khán giả, (khá nhiều) uy tín nghề nghiệp, (một chút) tiền, tâm huyết và thời gian cho một lần phát sóng.

Trắng đen đã rõ đã xong, giờ kiện cô D., KN và nhà đài được gì mất gì. Cái mất một phần có thể lại mất thêm, thời gian không lấy lại được, tiền là nhỏ nhất ở đây. Kiện cho đã nư đã tức thì đừng. Đơn kiện còn rút lại được không.

Mình tin cái mất mà một người hết lòng tâm huyết với chương trình như KN cho là lớn nhất là cái mất số 1 và số 2 (Titi nói đây là chương trình rất tốn sức và hầu như không có tài trợ <=> KN đã theo đuổi nó bằng cả tâm huyết). Cách lấy lại nó đúng nhất là nhìn nhận sơ sót (sai lầm) của ê kíp. Sai lầm do tình thương người dễ được hiểu lắm KN à.
Nếu được, đứng cao nhìn xa xin lỗi khán giả thay cho cả cô D., người làm chương trình chao đảo.
(Vì nói thật, lời xin lỗi của cô D. cũng giống như khi cô 'kể chuyện đời mình', dối nhiều rồi, 'trơn tuột', khó tin).

Mình đã từng đọc ở đâu đó và thích lắm câu này 'Anh không có lỗi nhưng anh muốn chúng mình cùng tha lỗi cho nhau'.

Tha thứ để tự mình nhẹ nhõm. Ngay cả nếu cô D. không đáng được thứ tha thì cũng không thể trông chờ sự đền bù, vậy hãy buông bỏ. Có những cái mất không thể lấy lại nhưng nếu biết chấp nhận và đi qua, cái được khác sẽ đến, ít nhất cũng là sự thanh thản bình yên.

*** Entry muốn dẫn:
- GấuXX: Hoan hô cô Kim Ngân (1), và comments
- Gấu XX: Hoan hô cô Kim Ngân (2)
- Lana: Tôi không tin

March 21, 2011

Mình

Cuối tuần: Áo bẩn bụi, quần bẩn vữa, giày bẩn đất.
Đầu mà cởi bỏ cái mũ chắc tóc bung xù.
Chẳng báo chí chẳng tin đông tin tây chẳng ti vi thời sự. Sự quan tâm quấn lấy những là gỗ sắt gạch cát xi măng.
Thỉnh thoảng lại giật mình liệu mình có quên điều gì quan trọng? sinh nhật ai đó thiệp cưới ai mời.
Mặt mệt mỏi (nhưng cười mơ hạnh phúc?).
Lưng quần tự rộng thừa ra 2 - 3cm, đâu cần tốn tiền tập eo.

-------------------------------------
Đấy là viết hôm qua.

Hôm nay muốn khóc. 'Tổng thầu mẹ' đang về TN nghỉ mấy ngày, dặn dò này này này. 'Thầu phụ anh' vừa bảo anh có việc gấp mai hoặc mốt anh phải vào lại SG, dặn dò kia kia kia.
Nói 'anh cứ vào, đừng vội gọi cho mẹ nói anh vào kẻo mẹ lại sốt ruột nghỉ không yên, em sẽ nghỉ phép, tự được, rồi nếu có việc gì em sẽ gọi mẹ'. Nói cứng vậy mà trong lòng bỗng chùng.

Trong bụng cũng biết rồi mẹ và anh đều sẽ có việc riêng ở nhà đâu thể đi vắng dài, biết để phải sẵn sàng. Chỉ là trong một khắc chợt nhớ 'một nửa đàn bà sinh con tỉa hoa giữ lửa' để cái í nghĩ tủi thân rất không nên.

May là trước đây mẹ và anh đã kích dữ để mình dám lôi ra sửa nhà, giờ đã được 1 phần, cố gắng thôi.

*** Có chút liên quan:
- SỬA NHÀ (1)
- VỀ LANA

March 18, 2011

Cập nhật 3, 18/03/2011

Tranh thủ viết mấy chữ cập nhật để bạn bè nghe tiếng, cũng để nói rằng vẫn tranh thủ lướt qua nhà bạn bè biết thông tin dù có thể hiếm còm.

Trời mưa lép nhép và rét hại. Đấy là đài bảo thế chứ nói thật là chẳng để ý được là mưa hay lạnh thế nào.

Bận bận bận. Sửa nhà nhưng bận này không bận gạch cát mà bận việc cơ quan. Hâm.
Hôm qua nguyên ngày việc kín đến phút. Hết giờ đứng dậy cảm giác đầu không thật thế nào. Ngả người nghỉ trưa cái đầu nghĩ việc ko dừng. Tối tỉnh đến 1h đêm. Bồn chồn. Không lý do. Hơi không ổn. Hay có cộng ảnh hưởng thông tin từ nước Nhật.

Bữa trời bắt đầu lạnh bàn nhau để đồng chí tổng chỉ huy bà về Thái Nguyên nghỉ phép. Biết phó-tổng-anh và thư-ký-em gà mờ vụ xây xướng đám thợ liền qua mặt làm ẩu. Tổng chỉ huy tức tốc xách giỏ xuống lại Hà Nội ngay sáng hôm sau. Đồng chí ông chưa kịp mừng hàn huyên đã phải để người đi, còn gọi điện dặn dò "bảo mẹ cứ yên tâm ở dưới đó đừng lo gì ở nhà".

Thợ đã trát xong trần và một phần tường tầng 2. Cái gác xép - chỗ ngủ quen thuộc đã bị phá dỡ hết phần bê tông chỉ còn một cái lưới sắt xô lệch. Hôm nay người ta sẽ cưa bỏ nốt. Ừ biết cái mới thay thế sẽ lung linh hơn nhiều, sao thời điểm buông bỏ vẫn có một cảm giác gì đó, không tên.

Nhà thuê nhỏ chật nhưng kín và ấm cúng. Hai tháng nữa rời đi có thể lại lần nữa bâng khuâng.

March 15, 2011

Sửa nhà (cập nhật 2): Đập dỡ te tua

Thứ 7 (12/3 = mùng 8/2 âm) thợ vào nhận mặt bằng, có thêm cậu Hiệp chú Đông và anh Th.Anh con bác Dung tới cùng giúp chuyển đồ qua nhà thuê cách 2 số nhà tới trưa thì xong. Chiều thứ 7 đi bộ cùng mẹ ra phố Cát Linh (chuyên các loại thiết bị nội thất, vật liệu xây dựng) xem chọn cát gạch xây gạch ốp, lát, cầu thang.

Chủ nhật, thợ bắt đầu gỡ vữa trát tường bên trong nhà, trong khi hội đồng cấp cao (bà, bác Quý) gặp thợ gỗ đo đo đạc đạc các loại cửa và thỏa thuận loại gỗ, kiểu cửa, giá cả. Vụ này thì mình mù tịt, chỉ tham gia được mỗi ý kiến là muốn cửa sổ giữ nguyên kiểu và màu sơn xanh của nhà Pháp xưa.

Thợ thiết kế cầu thang đến tư vấn. Đúng là chịu khó nhúng mũi vào mỗi việc cụ thể sẽ biết thêm được một số thứ rất chi là hay ho. Đi coi showroom (nhỏ thôi) về thiết kế cầu thang biết thêm được bao nhiêu loại cầu thang bây giờ, đẹp ôi đẹp. Mình nhà nhỏ túi nhỏ không phù hợp lắp các loại to rộng đẹp như mơ ấy, nhưng đi sốp pin cửa sổ (chợ ngó) cũng đã mắt, bay bổng xít xoa :D

Bay xong thì hạ chân xuống đất. Hết 2 ngày thi công, hình ảnh căn phòng thân quen đang là đống nham nhở và đổ nát thế này:

Trước cửa vào nhà:
Phòng khách:
Gác xép - chốn ngủ quen thuộc (huhu muốn khóc):

Nhà thuê

Chuyển qua nhà thuê tạm hôm thứ 7 để bắt đầu 'sự kiện sửa nhà'. Bữa đó gần 12h trưa Dim Mei đi học về vừa lúc cả nhà chuyển đồ xong ai nấy mệt thở ra tai. Ai cũng khiêng vác chẳng còn lúc nào nấu cơm, cả nhà đi ăn cơm bụi. Cơm xong hai chị em Dim Mei chui tuột về nhà 'cũ' (nhà mình) rồi cứ ngồi hoài. Bà qua gọi về (nhà thuê) nghỉ trưa mãi hai chị em mới chịu về. Người quen lối cũ.

'Nhà thuê' là một phòng chừng 15m2 trên tầng 3 của một căn nhà nhỏ 3 tầng, có lối đi lên bằng cầu thang riêng. Giá thuê không rẻ chút nào nhưng thấy trống là đặt cọc thuê ngay vì nó ở ngay gần nhà mình tiện chạy qua chạy lại, việc ra điểm xe trường của Dim Mei cũng đỡ phải thay đổi.

Nhà thuê có 1 phòng toalet thuộc hàng không thể nhỏ hơn được nữa. Hôm nay căn ke đếm gạch, tính ra cái toalet rộng 0.8m x 1.3m, có 1 bệ vệ sinh và 1 cái vòi nước, thêm chỉ được một người đứng bên trong (mà phải đứng thẳng người). Sao mà người ta có thể thiết kế được cái toalet tí hon thế cơ chứ. Buổi sáng đầu tiên, Mei từ trong toalet bước ra, hỏi: "Mẹ ơi ở đây đánh răng phải nhổ bọt nước vào bồn vệ sinh hả mẹ?". Cười hì.
Dự báo khí tượng bảo vài ngày tới trời rất lạnh, ghé nhà cô Linh hàng xóm thân nhất hỏi bác Dũng (chồng cô) đi công tác còn lâu không, cô bảo nhà em cuối tháng mới về. Vậy thỉnh thoảng cô cho DM qua tắm nhờ nha :D

Đồ đạc nhiều chưa sắp lại được còn chất ngổn ngang, từng túi từng bọc xếp chen chúc trong căn phòng nhỏ nhìn y như lều của người di tản. Vài khoảng vun vén giữa đống đồ thành những cái 'ổ' làm chỗ nằm. Sau khi nhón chân mãi chui được vào 'ổ', Mei vừa nằm vừa nhìn lên trần nhà cảm thán rất nhẹ: "Sao nhà mình lại ra nông nỗi này nhỉ". Mẹ phì cười: "Thế con có biết câu 'qua cơn bĩ cực tới ngày thái lai' chưa?". Ở nhà mới thì là thái lai. :D

Tái bút: Chị Dim không được kể vì từ hôm đấy đến giờ tuy cũng đi nhón chân, cũng dùng nước lạnh nhưng không một câu than vãn nào :)

March 14, 2011

Bé Mei (3)

1. Mấy ngày cuối tuần trước tới lui lo chuẩn bị sửa nhà mệt chỉ thèm ngủ nhưng Mei phải dậy sớm làm bài qua mạng mẹ đành dậy theo ngồi cạnh (phải mấy ngày mạng bị dở hơi hình như do đứt cáp biển gì đó nên vào sáng sớm đỡ kẹt mạng hơn).
Thứ 6 hai mẹ con đặt chuông 4h sáng, thức nhau rồi thế nào lại say thiếp 5h mới dậy. Mei cuống lên, còn mấy việc Mei cần làm nốt trước khi thi mà sát giờ đi học vẫn chưa xong. Mẹ bảo: "Hay là con đưa mẹ tên truy cập và password vào account của con, lên cơ quan mẹ có mạng, mẹ làm giúp".

Mei: - Vâng, tên thì là 'bemei....'
Còn password thì là 'con yêu mẹ'.

2. Dịp ngày phụ nữ 20/10, Mei đi học về cho mẹ coi một cái hộp dài khá sang đựng bên trong một cái vòng (dây chuyền) sáng bóng, 'bạn con tặng quà ngày 20/10'.
- Ối chết, sao ai mà tặng quà đắt tiền thế, bạn lấy đâu ra tiền, con?
- Dây chuyền giả í mà mẹ. Nhưng mà cái hộp đẹp.
(Mẹ bình tĩnh hơn): - Ừ đúng là cái hộp đẹp thật. Nhìn rất xịn làm mẹ tưởng cái vòng cũng xịn. Mà bạn trai hay bạn gái tặng Mei vậy?
- Bạn traiii.
- Thế à? bạn học chung lớp à?
- Không, bạn là bạn (X) học chung lớp con cấp 1, bây giờ bạn ấy học lớp 6A2 (chung khối).

Mei rỉ rả kể thêm:
- Mẹ ạ, lúc hết giờ học bạn (X) bạn ấy đòi lại con cái hộp đấy, nhưng mà con không trả.
- ???
- Bạn ấy bảo 'cậu cầm dây chuyền cho tớ xin lại cái hộp', nhưng con không trả, vì con thích cái hộp hơn cái dây.
:D
----------------
Viết thêm: Mấy bữa nay bác Quý ở SG ra HN cùng bà giúp mẹ sửa nhà. Giấu Mei kể chuyện 'tặng quà - xin lại hộp - không trả' cho Bà và Bác Quý nghe. Cười ngất. Bác (có con trai học cấp 3) bảo: Cái hộp này có vẻ như để đựng dây xịn, có khi ông con mua dây rồi lấy hộp của mẹ bỏ vào đi tặng nên tặng xong phải xin lại cái hộp mang về trả :))

Thông điệp: Tình yêu không có tội. Tình yêu trong sáng càng không có tội. Các mẹ có con trai nhớ cất kỹ mấy hộp vỏ đựng nữ trang nhé :D

*** Có thể bạn muốn đọc:
- BÉ MEI (1)
- SINH NHẬT CON 11 TUỔI
- BÉ MEI (2)
- GIẤC MƠ LÊN CÁC VÌ SAO

March 11, 2011

Sửa nhà (cập nhật 1)

Ngày mai mùng 8 âm, ngày đẹp (ông thày coi ngày bảo thế, cô bạn cùng cơ quan cũng bảo thế vì em hắn cũng coi ngày sửa nhà). Sẽ khởi công đập dỡ trát sửa: Sửa nhà.

Nhà mình là một căn hộ cắt nguyên tầng 2 của một căn nhà tường gạch xây từ thời Pháp. Nhà đẹp và thoáng nhưng cũ lắm rồi. Lần này sửa chỉ giữ lại khung vỏ nhà, còn sửa toàn bộ. Tưởng tượng ra sau 2 tháng mình sẽ có phòng ngủ, phòng khách sáng lung linh, hồi hộp, hồi hộp!
Và mình sẽ có một cái bếp đủ rộng, và mới.

12h trưa nay đã thống nhất mọi điều khoản hợp đồng, đánh máy in ấn và chiều nay ký. Người thương thảo sáng nay: Mẹ và bác Quý, người ký hợp đồng: bác Quý, mình hôm nay vẫn đi làm, hihi.

Nói vậy chứ sáng ra mình cũng khua gõ bác dậy và đưa ra vài ý kiến chỉ đạo, hihi, đại loại bác nhớ kì kèo phần này, phần này cho em chứ đừng 'đại gia' quá. Kể cho bác chiều qua khi bác và bà chưa xuống, thằng thợ chính đến ngó nghiêng vì có mấy điều chỉnh so với thiết kế trước. Mình rất là ra vẻ biết nhiều nhé, bảo: 'Giá 650.000/m2 công nề bọn em đưa ra là hơi cao đấy'. Nó cãi '650.000 là bao cả công điện + nước rồi chứ?'. Thế là vô tình nó lộ ra rằng nó chỉ là nhận thầu lại của thằng đứng ra ký hợp đồng. Đại loại tụi này làm ăn chung nhưng cũng có bán thầu qua lại. hị hị.
Bác nghe rồi "à à", rồi "ừ ừ anh sẽ tính vụ đó". Xong, mình cắp giỏ đi làm. Dập rình sửa nhà từ năm ngoái tới năm nay mình 'học' được nhiều ra phết. hihi.

Bác ra từ đầu tuần, chiều qua cùng Bà từ Thái Nguyên xuống. Bà đề đạt xin việc từ năm ngoái "Nhà cũ quá L.O sửa nhà đi mẹ còn khỏe mẹ xuống trông nom cho". Sửa tính bằng tháng đâu có nghỉ làm được. Xây, sửa mấy cái nhà của con cái toàn bà thầu khâu 'trông coi'. Làm xong cái nào bà cũng hài lòng hạnh phúc lắm, rồi lăn ra mệt cả tháng sau đó. Mình sợ làm nhà sửa nhà lắm lắm í.

Mẹ bảo anh: "Đứa nào làm đứa ấy ăn được cả rồi, còn mỗi L.O. là chỗ ở còn phải chỉnh trang, sửa được nhà cho L.O. xong là mẹ yên tâm chả còn lo gì hết". Đúng là nỗi lo lòng mẹ.

Thế nên a Quý lần này ra cùng mẹ sửa nhà giúp em, phần nhiều còn là lo mẹ mệt. Mình nhiêu đây tuổi... kể chuyện này cảm động, mà cũng thấy... xấu hổ. Xấu hổ nhưng không từ chối. hị hị.

Ở trong kia hai hôm rồi Việt Anh con lớn của bác bị sốt phải nghỉ học, may bữa nay con đỡ rồi. Mọi khi V.Anh tự đi xe đạp tới trường, bữa nay mẹ Nga phải đưa đi. Vậy là mẹ Nga đưa đón cả hai anh em - việc này mọi khi ba Quý làm hết. Vì cô bà Ba V.Anh phải ra ngoài này dài ngày, cô thật áy náy quá.

*** Entry liên quan:
- LUNG LAY
- BA MẸ
- NẾU RẤT RẤT MUỐN THÌ SẼ LÀM ĐƯỢC

March 10, 2011

PHỤ NỮ

Qua nhà chị Thanh Chung, đọc bài thơ viết cho ngày 9 tháng 3,
Lặng.
Xin chị mang về.

THẾ GIỚI BA PHẦN TƯ ĐÀN ÔNG

Thế giới ba phần tư đàn ông
Một phần tư ẩn trong hình hài phụ nữ
Một nửa đàn bà sinh con, tỉa hoa, giữ lửa
Còn nửa kia bươn chải... thay chồng

Thế giới ba phần tư đàn ông
Quán nhậu, sân gôn, nhưng nhức những "chính nhân quân tử"
Họ nâng ly, tặng hoa, tôn vinh phụ nữ
Hôm qua, nửa thế giới là đàn bà.
(Thanh Chung, 9/3/2011)

Mình không thích chỉ trích giới kia, nên bài này mình chỉ đọc nửa đầu.
Nhưng một bài thơ đôi khi chỉ cần có 2 câu đắt là đã đủ để người ta nhắc đến.

March 09, 2011

Tôi không tin

Thật khó tả cảm xúc những lần trên một góc phố nào đó của Sài Gòn chợt gặp một người đàn bà áo nón cũ sờn ôm hoặc địu một đứa trẻ vắt vẻo trên tay. Đứa trẻ thường lờ đờ hoặc mắt nhắm nghiền, oặt oẹo nhìn rất thảm thương. Sự thương cảm bởi bản năng phụ nữ nhói nơi tim. Và sự căm phẫn khi được biết rằng phần đông trong đó là những đứa trẻ bất hạnh bị mua bán, bị cho uống thuốc ngủ ngày này qua ngày khác để làm phương tiện ăn xin, 'làm tiền' cho những kẻ không biết nên dùng từ vô lương tâm hay lười biếng và độc ác.

Một lần đi làm về ghé việc trên một con phố nhỏ trong khu dân cư cạnh phi trường Tân Sơn Nhất. Một đứa trẻ gái chừng 6, 7 tuổi buồn thảm ngồi bên người đàn ông nằm thiêm thiếp trên vỉa hè cạnh đường. Ái ngại dừng xe, hỏi, con bé chỉ im lặng. Vài phút sau người đàn ông (mệt mỏi) mở mắt, (mệt mỏi) ngồi dậy và kể hai cha con đi về quê Thanh Hóa bị mất cắp hết sạch tiền tàu xe, lang thang và đói. Thêm vài người nữa dừng xe. Mỗi người góp một chút giúp đỡ. Giỏ xe mình đang có sẵn ít bánh mì và sữa mua cho con cũng đưa cho con bé cho đỡ tội trước khi yên tâm lên xe về.
Hai ngày sau vô tình đi qua một con phố nhỏ khác cách đó không xa, gặp đúng 'hai cha con đói lả', vẫn vỉa hè, vẫn y kịch bản. Lòng trào lên sự tức giận bị dối lừa. Đánh cắp cảm xúc.

Rồi nước mắt vẫn rơi khi coi những chương trình cảm động về những số phận đọa đầy. Rồi nghe rồi coi rồi theo mãi câu chuyện về 'cô Lượm', khóc rồi mừng cho câu chuyện cổ tích trong đời thật.
Rồi hóa ra cô Lượm trên TV là giả mạo.
Rồi thì các nhà báo vào cuộc. Người chỉ trích nhà đài bảo cô ta chỉ là 'thiếu hiểu biết', người lên án cô ta lừa ngoạn mục.
Rồi thì sau đó cô Lượm gửi thư xin lỗi. Rồi thì tối qua nhà đài lên sóng 'lấy làm tiếc'.
Mình chỉ muốn nói: TÔI KHÔNG TIN!

Tôi không tin lời xin lỗi. Bởi vì khi viết truyện dự thi là cô ta 'viết văn'(sáng tác đem dự thi) - chẳng có gì sai. Nhưng tiếp theo đó cô ta dám sắp xếp để truyền hình về quay tại nhà bà dì ruột (đóng vai người dưng tốt bụng cưu mang); lại đem theo con trai có bố đường hoàng lên truyền hình nói rằng bố nó biệt tích... tôi thật không biết phải tin lời xin lỗi/ trần tình của người này thế nào. Tôi không tin.

Nhà đài (chương trình 'Người xây tổ ấm') hôm qua nên nhận sự non kém và quan liêu khi tác nghiệp. Nói vậy cho vuông, dễ nghe, lại được ghi nhận là quân tử. Từ một câu chuyện (viết văn) đưa lên một chương trình người thực việc thực mà khâu xác minh lại bị bỏ qua. Cô Lượm trong câu chuyện này cũng chả khác những người tôi đã gặp bên đường kia là mấy; lời trần tình 'do quá tin cô ta' để làm một chương trình khiến hàng triệu khán giả rơi nước mắt thật khó chấp nhận với một ê kíp có học vấn nghề nghiệp.

Đó là lý do mình thích đọc Blog hơn đọc báo Việt (dù vẫn cần tin tức). Và, rất thật, cá nhân mình yêu xóm blog có chia sẻ giao lưu người thật suy nghĩ thật hơn là những trang 'viết văn'.

Đơn giản. Đời. Thật. Vote cho xóm Blog nhà mình.

------------------------
Tóm tắt câu chuyện

Năm 2010, báo điện tử tintuconline tổ chức cuộc thi viết "Mối tình đầu của tôi". Giải nhất thuộc về câu chuyện "Tình đầu bất hạnh của cô bé bụi đời", tác giả Trần Thị Thùy Dương, Huế. Trong bài, nhân vật chính kể mình là cô bé bị cha mẹ bỏ rơi trên ghế đá công viên khi vừa chào đời, được một bà lão nhặt về nuôi, đặt tên Lượm; người mẹ nuôi mất trong trận lụt lịch sử tại Huế năm 1999 khi Lượm 15 tuổi; từ đó cô sống lang thang vật vạ ở bến tàu, công viên, làm thuê, bán vé số. Một lần suýt bị ức hiếp Lượm gặp được người thanh niên tốt bụng bảo vệ, cưu mang, dạy cô học chữ. Họ yêu nhau nhưng sau đó người thanh niên đi Mỹ đoàn tụ với gia đình. Anh dặn cô đợi anh nhưng bặt tin từ đó. Lượm biết mình có thai. Đứa bé ra đời lại bị bệnh tim bẩm sinh nên Lượm phải chấp nhận làm gái bán hoa để nuôi con.

Sau khi bài báo lên khuôn rất nhiều bạn đọc phản hồi. Đặc biệt, một người đàn ông đang sống tại Mỹ đã liên hệ với tòa soạn qua email nói rằng câu chuyện là có thật, cô Lượm là người yêu của bạn người này và anh người yêu (cha của đứa trẻ) đã bị tai nạn sau khi qua Mỹ ít ngày. Thông qua tòa soạn, cô Dương giao lưu với bạn đọc, tự nhận mình chính là Lượm (bây giờ cô ta nói rằng đó là cô ta
viết lại câu chuyện của một người mẹ cũng có con bị bệnh tim cô ta gặp khi đưa con đi khám mổ tim ở bệnh viện).

Nhận thấy câu chuyện đầy xúc động, Đài Truyền hình Việt Nam liên hệ với Dương đề nghị quay một phóng sự về cuộc đời của Lượm để phát trong chương trình "Người xây tổ ấm" trên VTV1. Cô ta đóng vai cô Lượm 'y như thật' và VTV cũng tin thế cho đến khi
màn kịch bị phát giác.

March 08, 2011

Chợ quê ngày 8 tháng 3

Chiều về đến nhà, cô cháu đến chơi hỏi: "Hoa mùng 8 tháng 3 của cô đâu ạ?", cười "lấy đâu ra bây giờ". Nói cho ra vẻ hoàn cảnh tí, chứ thật ra hôm nay là một ngày lễ vui, cười duyên cười nụ cười hí há rồi hò hét đến khản cả giọng ở cơ quan. Có hát dân ca, có kéo co, và đặc biệt là chợ quê. Vui như hội.
Chợ quê tổ chức ở ngay khuôn viên trước tòa nhà Tổng công ty tớ, có chi nhánh Miền Bắc Miền Nam Miền Trung ra tham dự nên đủ các món đặc sản 3 miền, nhìn danh sách thực đơn là thấy cái bụng cồn cào rồi. Kết quả là chưa hết giờ trưa các gian hàn đã hết nhẵn mà thực khách vẫn còn muốn thưởng thức, nấu không đủ bán, huhu. Tuy nhiên toàn bộ tiền thu đưa vào quỹ từ thiện cũng được khá khá.
Thời buổi giá cả leo thang nên:
Nhớ tới nhóm bloggers vô cùng dễ mến làm xao xuyến rộn ràng mỗi lần vô SG, tớ ghé ngay đến gian hàng Miền Nam - dễ nhận thấy bởi lá dừa xanh:
"Khi ta ở chỉ là nơi đất ở, khi ta đi đất bỗng hóa tâm hồn". Về gian hàng của các đồng nghiệp cũ. Bánh khúc ở đây cực ngon :)
Tới gian hàng này, bỗng nhớ nàng Moon với mấy món ẩm thực miền Trung nghe tả cũng đủ thèm:
Đi đâu thì cũng về (gian hàng) nhà mình (ăn) ủng hộ chứ:

*** Entry dính dáng:
- TỐC KÝ NGÀY BẬN
-08/03 KHÔNG HOA

March 06, 2011

Nếu rất muốn thì sẽ làm được (2)

Báo cáo với cả nhà tình hình là trong vòng 2 tháng nữa có thể sẽ có chứng chỉ làm thầu xây dựng. Đến bữa nay đã vỡ ra nhiều điều mới mẻ, chỉ lo mình sẽ say mê đến bị tiếng sét với tình yêu mang đầy hương vị vôi gạch ngói xi măng.

Bài tiểu luận số 1 vừa được 8 điểm thật là đáng ăn mừng. Đầu bài là 'khảo sát thiết kế và giá cả nguyên vật liệu'. Một vài ví dụ cụ thể: Giá gạch lát nền chênh lệch rất nhiều phụ thuộc vào loại kích thước và chất lượng. Gạch lát nền vân gỗ Platino 50x50cm giá 165.000đ/m2 trong khi gạch T2 60x60cm giá 295.000đ/m2. Vật liệu chống nóng mái tôn Cát Tường chả ăn thua đâu, nên dùng sản phẩm tôn mát ấy dù sẽ phải bù thêm khá nhiều. Thiết bị vệ sinh muôn vẻ muôn giá và nếu bạn không đeo mặt nạ cho trái tim trước khi bước chân vào showroom thì bảo đảm bạn sẽ mê mẩn không nhớ đường ra. Sau khi cân nhắc giá cả mẫu mã và tham khảo (cô bán hàng) về chất lượng sản phẩm thì tạm chốt bộ bệt vệ sinh + bồn rửa mặt + vòi sen của Picenza sản xuất lại Việt nam, giá tổng cộng khoảng 8.5 triệu đồng. hehe.

Đến giờ điểm danh, Lana chạy đây. Sẽ cập nhật thông tin tiếp sau :D

*** Có thể bạn muốn đọc:
- NẾU RẤT RẤT MUỐN THÌ SẼ LÀM ĐƯỢC (1)

March 03, 2011

Tốc ký ngày bận

Đầu sáng đi bộ ra bến xe buýt tới sở, nhìn thấy cái xe đang gần tới bến phía trước mặt chạy vội chạy vàng, còn mươi mét thấy không kịp, dừng lại bỏ cuộc thì xe trờ tới dừng ngay chân. Lên, cảm ơn lái xe thân thiện và tốt bụng, nghĩ: Ngày hôm nay sẽ là một ngày lật đật nhưng may mắn :-)

Đến điểm xuống đổi xe đầu tiên, đường đông, phụ xe luôn miệng giục khách 'nào xuống nhanh chân lên'. Guốc điệu júp điệu bị chen đẩy từ phía sau ngã khuỵu ngay bậc xuống xoài nguyên khúc từ cái bottom, đầu gối giập trên mặt đường sỏi đá dăm. Vớ (tất) thủng xước chỉ đỡ được vết chầy ở đầu gối đừng cắn quá sâu. Lồm cồm dậy nhìn cái xe lăn bánh dần vừa quê vừa run. Thôi kệ, cũng chả làm gì được với nguyên mảng vết bẩn từ ngang hông trùm qua vết trầy bằng đồng xu ở đầu gối xuống tới chân, cứ vậy nhảy lên một cái xe khác, rồi bắt xe ôm cho khúc còn lại tới cơ quan. Bẩn thì đã sao nào. Vớ rách thì đã sao nào. Đơn giản là tớ vừa bị té. Chỉ là hậu đậu góp với một chút không may :-(

Cất giỏ, gột váy, lột bỏ tất vớ, rửa chân, xuống y tế vệ sinh vết thương, tra thuốc, băng bó, rồi trở lại quấn ngay vào một búi việc của ngày và của tuần. Tốn thời gian nhất dưng mà hào hứng nhất là mấy việc chuẩn bị cho loạt hoạt động 'ngoại khóa' ngày 8 tháng 3 sắp tới. Hờ, thì đích thị là cái đồ mải nghịch ham vui.

Bữa đó ở khuôn viên ngoài trời cơ quan sẽ mở hội làng. Các đội (chị em) sẽ chuẩn bị đủ loại các món ăn dân tộc xếp quầy bày bán, toàn bộ tiền bán được sẽ làm một quỹ từ thiện lá lành đùm lá rách. Thực đơn đã lên khuôn xong, đủ loại từ cơm niêu chả cốm bún riêu cua đến bánh đúc cơm nắm muối vừng. Bữa đó anh em liền ông được mời dạo chợ và mua đồ ăn thưởng thức, vừa làm khách hàng vừa làm giám khảo bởi luật chơi là đội nào bán được nhiều tiền đội đó giành phần thắng.

Nghĩ tội anh em bị giằng co giữa nhu cầu thưởng thức chính đáng với trách nhiệm ủng hộ đội nhà. Đồ nhà người ta bày bán hấp dẫn mời gọi đến tứa nước miếng thế kia, không xơi thì tiếc của giời, mà xơi vô thì bụng sao còn chỗ để chứa (ủng hộ) đồ nhà nấu. Ôi sao mà khổ thế hở Giời. Thế mới biết làm fan chính trực cũng buộc trói cũng thiệt thòi lắm thay.

Đang tưởng tượng guốc mộc quần lĩnh áo the tíu tít phục vụ thực khách bên gánh hàng ăn? khăn mỏ quạ nón thúng quai thao dàng dịu chụp hình? hay váy đụp yếm thắm cong lưng sắp dây với mấy bụng bự kéo co?

Thôi thả hồn mơ mộng chút cho ngày tươi - giờ phải làm đã - hôm nay mẹ xuống - phải ngoan hơn bình thường - hết giờ không làm rốn - về luôn.

March 01, 2011

Treo

Hết cả hai ngày cuối tuần thật là ù lì, uể oải. Lên lịch gạch đầu dòng để bám mà cũng chỉ thực hiện được kiểu nhát ngừng, rất hâm đơ. Mỗi lần như thế Bụng lại vuốt ve Dạ 'Thì cũng phải có những ngày tạm đứng yên chứ? không lẽ ngày nào cũng chạy như guồng máy chạy điện?'. Thế rồi Dạ quay lại cật vấn Bụng 'vậy thì cách mấy ngày/ mấy tuần tới một ngày đứng yên là vừa phải, để còn biết sắp thành rô bốt hay thành một củ khoai thừa?'.

Đại loại là dùng đủ các thể loại tự tư vấn, AQ, tự sự, tâm lý... các kiểu. Rằng khi bận kín thì chỉ mong có một ngày trống thật sự để ngủ để lắng cái đầu là hạnh phúc lên tiên rồi, cậu đang lên tiên lại cứ muốn bịch chân xuống đất là sao là sao? Ờ rảnh thì đi mà giết thời gian, cớ gì phải ngồi mà quẩn hở hở??

NHƯNG chữ nhưng to đùng, ngoài kia giá cả đang bão chóng cả mặt. Nghe chị Thanh Chung ru réo rắt 'TĂNG ĐI EM' lại đọc bức tranh 'NGÀY MAI' của VMC, quay cuồng trong lốc xoáy! Xăng điện gạo đường muối mắm, tiền học tiền nhà tiền chợ tuốt tuồn tuột đều tăng. Cứ là cuống đít chạy mà chả hiểu chạy đi đâu. Nháo nhào. Giết thời gian đi cặp cùng với giết tiền. Chữ tiết kiệm quay cuồng trong đầu, tiền đâu mà giết, đành bó gối ngồi gặm thời gian cho qua ngày, huhu.

Đúng lúc ấy thì lớ ngớ may sao đọc được 'Em bây giờ sao cũng được'. A kha kha nghĩ ra rồi! Đúng. Kệ. Mình bây giờ sao cũng được! Cảm ơn ông Trời ưu ái ban cho cái cơ chế tự nhiên: hễ cứ 'quá tải đầu' là rối tinh, rối thêm nữa là tới hạn, xả, trơ ì luôn. Đơ, không, từ này chuẩn hơn: Treo.


Ơn Trời 'treo' chỉ 2 ngày cuối tuần. Đầu tuần việc tới dồn dập, một loạt việc phải làm cho kế hoạch sửa nhà, một bài đặt viết cho đề tài due cuối tuần. Lại cà cuống, nhưng là cà cuống để làm, không phải cà cuống để 'treo' :D