April 29, 2010

Nhận sự giúp đỡ với lòng tự trọng

Cái entry này khởi nguồn từ câu chát của một người bạn: "Bố mẹ tớ ngày xưa nuôi một đàn con, khó khăn thiếu thốn nhưng cả đời bố mẹ tớ chưa nợ hoặc xin ai một đồng nào". Tớ với cậu giống nhau cùng không thích sự cầu xin. Nghe kêu khổ 1 lần thấy cảm thông, nhưng nghe lần thứ 2, lần thứ 3 thì thấy nản.

Hôm nay tớ muốn viết để nói rằng tớ trân trọng những người nhận sự giúp đỡ với lòng tự trọng. Ừ, phải nhận sự giúp đỡ vật chất là khi bất quá không còn cách nào khác (ở đây tạm không nói đến sự giúp đỡ tinh thần, công việc, kinh nghiệm sống..v...v..). Người ta nói nghèo đi đôi với hèn, nhưng ở một số người tớ vẫn thấy không hẳn như vậy. Người giúp đỡ vì tâm không trông đợi sự trả ơn, nhưng nếu họ nhìn thấy sự giúp đỡ được đặt vào người có tự trọng, biết vươn lên, biết trân trọng và sử dụng sự giúp đỡ ấy một cách có ích, họ sẽ nhẹ lòng.

Khi cậu nói "bố mẹ tớ...", chút xíu thì tớ nói "Ừ bố mẹ tớ cũng vậy", nhưng kịp dừng lại vì nhớ trước kia nhà tớ đã từng nhận những bát cơm gạo trắng.

Ngày đó thời bao cấp, bố mẹ tớ là giáo viên, ăn theo tiêu chuẩn lương thực nhà nước. Tớ nấu 'cơm' - một nồi toàn ngô hoặc bo bo..., chỉ có một nắm gạo ghế gọn vào 1 góc để dành cho ông nội già răng yếu và cậu út lúc đó còn nhỏ xíu.

Bà cụ hàng xóm và các con sống trong một khu đất rộng, họ đều làm ruộng, ba mẹ tớ mua một mảnh trong đó làm nhà nên thành hàng xóm. Ngoài đất ở, nhà cụ nhiều ruộng lắm nên có gạo. Thỉnh thoảng nhà có cỗ, cụ lại cho đứa cháu nhỏ bưng qua nhà tớ một tô cơm trắng với 1 đĩa/ bát nhỏ đồ ăn. Đứa bưng qua và đứa nhận đều là trẻ con, hình như người lớn tránh. Chị em tớ lúc đó mới trên dưới 10 tuổi mà bây giờ mỗi khi ngồi nhắc lại, đứa nào cũng nhớ in hình ảnh thằng hàng xóm nhỏ thó đứng ở bụi tre ngăn 2 nhà đưa cái khay có tô cơm trắng, dù cơm ấy chúng tớ không ăn, để phần cho ông và út.

Tớ nghĩ, ngày đó chắc mẹ tớ nuốt nhiều nước mắt vào lòng lắm.

Cụ thì đã mất lâu rồi.

Hôm nọ em gái tớ sửa nhà lên thêm tầng. Ba mẹ tớ qua trông nom giúp. Mẹ bảo hai vợ chồng HO kêu nhóm thợ của anh em cậu Đoàn (ít hơn tớ vài tuổi) là vài trong số con của nhà hàng xóm, cháu cụ, bây giờ lập nhóm làm thợ xây. Suốt ba tháng thợ làm, mẹ đi chợ nấu cơm trưa cho thợ. Nhà xong, khi thanh toán tiền công thợ, anh em cậu Đoàn gửi lại tiền ăn mẹ bảo thôi mẹ không lấy.

Nói chuyện với tớ, mẹ bảo: Nhóm thợ có mấy anh em thằng Đoàn, chúng nó chăm chỉ lắm, mà vất vả. Tiền chợ mẹ mua tổng cộng chỉ mấy triệu, mẹ không lấy lại nói là phụ thêm vì tình hàng xóm, nhưng thật tình là mẹ nhớ đến ơn bà cụ ngày xưa. Coi như mình trả nghĩa cho cụ.

Đấy là chuyện của nhà tớ. Quay trở lại cuộc sống bây giờ, nhiều chỗ tiền tung bay chóng mặt, trong khi vẫn có những đứa trẻ không đủ ăn, ánh mắt sáng lên khi nói ước mơ lớn nhất là được đến trường.
Thế nên tớ trộm nghĩ câu "bố mẹ tớ..." của cậu rất đáng trân trọng, nhưng nếu cứ duy lý quá với câu ấy trong một vài trường hợp có thể thành cực đoan. 'Lá lành đùm lá rách, lá rách nhiều đùm lá rách ít'. Có những câu chuyện đùm bọc ấy, cuộc sống đẹp thêm biết bao lần.

Tớ không muốn viết quá dài nhưng thật lòng, về chuyện 'nhận giúp đỡ và lòng tự trọng' này tớ muốn nói nhiều lắm.

Tớ muốn nhắc đến câu chuyện hai ông bà già 97 tuổi lẩn thẩn sống nhờ nhà tình thương của XH, bỗng dưng trúng số độc đắc mấy tỉ, hàng đám người kéo đến nhận là 'con cháu', xin tiền. Những cô gái quen với người ngoại quốc, Việt kiều (VK) với bàn tay luôn chìa sẵn, nay 'ba em bệnh', mai 'em em không tiền nộp học' để một người bạn VK của tớ chán chường bảo: "nhìn các cô gái bây giờ chỉ thấy muốn tiền" (tớ chữa lại anh ta: 'các cô gái mà anh gặp').
Tớ cũng muốn nhắc đến một vùng đất năm nào cũng lũ lụt. Mỗi năm đến hẹn lại lên các đoàn cứu trợ lại về phân phát tiền, gạo muối. Vậy nhưng có nhà vừa nhận 200 ngàn tiền cứu trợ thì mai ông đem 100 ngàn đi nhậu, bà đem nốt 100 ngàn chơi đề.

Nhưng hơn hết, bên cạnh những điều ấy, tớ đặc biệt muốn nhắc đến câu chuyện về cô bác sĩ trẻ đã vươn lên nhờ lòng hảo tâm tớ đọc trong VMC Blog.

Giá trị vật chất của sự giúp đỡ tất nhiên cũng quan trọng, nhưng cách giúp, cách nhận, cách trân trọng sự giúp đỡ mới khiến việc 'đùm bọc' ấy trở nên đáng nói, đáng nhớ, hay nên quên...

Cảm ơn bạn vì cuộc nói chuyện. Nhờ đó mà tớ viết những dòng này.
(hình sưu tầm)

April 26, 2010

Dùng vũ khí nào?

Nhìn xung quanh thấy bloggers hình như đang trầm trầm, mình phải post cái này mới được.

Chả là định share với cả nhà một 'bài học tình huống' của mẹ con nhà Lana - Dim - Mei:

Một buổi tối trời nước hiền hòa, trăng thanh gió mát, mẹ con nhà Lana thêm cô cháu 24t kẻ ngồi người nằm trên 1 cái giường rộng đàm thoại vui như mọi khi.

Gợi chủ đề: Hôm nay vừa đọc trên báo một vụ hiếp dâm 1 bé gái 8 tuổi rồi giết chết. Thế DM ở trường đã được học 'quấy rối tình dục' (QRTD) và 'lạm dụng tình dục' (LDTD) là gì, đối phó thế nào chưa?

Trả lời đồng thanh: - chưa ạ.

- À, giảng giải đơn giản cho các con và chị Tuyết hiểu nhẹ là khi ai đó cố ý khơi gợi những cảm xúc về đụng chạm cơ thể bằng lời nói hoặc bằng việc phơi bày những bộ phận kín của cơ thể, nặng hơn là cố tình tiếp cận, đụng chạm hoặc sờ vào những chỗ kín, nặng hơn nữa là dùng vũ lực hoặc sức ép để ôm, tấn công, xâm phạm những bộ phận nhạy cảm của người khác.
Những hành vi đó là xấu và tùy mức độ có thể bị bắt đi tù.
Nhưng trước tiên các con phải biết bảo vệ bản thân. Cơ thể các con là tài sản riêng không ai được phép xúc phạm (định nói 'trừ khi các con cho phép' cho đúng 'chuẩn' nhưng quá sớm ở tuổi DM, nên thôi, hihi).

Lại hỏi: - Thế bảo vệ bản thân thế nào?
Trả lời 1: - Thì tránh ạ.
Trả lời 2: - Thì gọi người cứu.

- Ừ đúng rồi, phải tránh nghe người lạ dụ dỗ, không đi theo người lạ, tránh đến những chỗ vắng ngay cả với người quen vì đôi khi người bình thường có thể bỗng chốc không kìm chế được bản năng và trở thành xấu mà mình không lường trước được.
Khi lỡ rơi vào tình huống bị khống chế thì hô hoán ít tác dụng lắm - người xấu thường tìm chỗ vắng. Nếu chỉ là quấy rối bằng những hành vi dung tục thì tốt nhất là tỏ thái độ và bỏ đi. Nhưng nếu bị khống chế thì phải 'chiến đấu' thôi. Có hai thứ vũ khí nên dùng là 'cắn' là 'tát'.

Cả hội khoái chí lắm, mắt mở hết cỡ vì nghe lạ :))

- Ô thật đấy, như mẹ ai cũng bảo lành chẳng có chút bạo lực nào mà cũng dùng bài 'tát' 2 lần - đều rất tác dụng, hic hic. Hồi đó mẹ còn trẻ lắm. Một lần là ông hàng xóm sát nhà vốn là phó CT Phường qua nhà nói chuyện cái vách chung, lần khác là bạn học của bác Quý. Cả hai những người đó đều đã uống rượu. Vô nhà. Nói dăm ba câu. Giở trò. Ôm. Họ khỏe, nhưng ko tỉnh táo. Tay mình lúc đó được rảnh. Giẫy không nổi, quát lên không được, thế là 'Bốp'. Chắc phải mạnh lắm. hí hí.
Cả hai lần các vị kia đều tỉnh ngay, lút cút đi về. Từ sau đó tịnh không dám nhắc gì đến nữa. :)
(Tất nhiên chuyện này cho đến giờ mẹ chưa kể cho bác Quý biết để 'giữ danh dự' cho vị bạn bị tát của bác :))

Tưởng là bài học kết thúc, hôm sau cậu Quỳnh ở SG ra HN công tác, kể lại chuyện cho cậu. Cậu nằm dài trên đi văng phòng khách, bảo: "Vụ này Dim Mei nghe cậu, nếu gặp thằng nào vớ vẩn cứ lên-gối, nhắm thẳng vào 'chỗ đó' cho cậu. Đừng có nghe mẹ O., cậu là đàn ông cậu nói chuẩn hơn." :)

Dim Mei cười rần, há há há...
Cả nhà cười rần, ớ hớ hớ, í hí hí.

Ôm bụng cười bảo: - Ừ đúng đấy DM. Vì mẹ đề phòng kỹ nên mẹ chưa gặp phải tình huống thô bạo bạo lực, chỉ là người quen bị rượu làm hư nên tát là đủ. Bài của cậu đúng là nên học đấy :))

p.s Tự kiểm điểm: Vẫn còn thiếu phần thực tập động tác và minh họa. :)
(hình sưu tầm)

*** Có thể bạn muốn đọc:
- GIA VỊ

April 22, 2010

Những chuyện muốn kể

1. Ba hôm rồi ngoài những khi ngồi trong office còn có lúc 'ăn trộm giờ nhà nước' lướt mạng đọc blog, còn lại việc này nối việc kia đến 9, 10h tối, kín mít sít sao thở không kịp, giờ nhìn cái xe máy thấy sợ.
Mà điểm lại chẳng có việc gì có được cái tên cho rõ ràng. Việc của mình, việc của người khác.
Mệt quá lại tự ru: Thứ sáu này nghỉ lễ rồi, 3 ngày nghỉ cũng đã đấy! Thấy mình giống in con gấu đang chạy việt dã, đầu nghĩ tới giỏ mật.
(hình: sưu tầm từ google search)

2. Tối thứ 2 chở Mei ghé nhà D., em con cậu ruột của mình. Gọi là ghé nhà, nhưng chỉ là cái nền đang đào ngổn ngang sắt thép: đập cũ xây nhà mới. Ông vừa ở quê lên trông nom giúp con trai. Vợ chồng nó thuê tạm nhà khác rồi nhưng ông bảo tối ông ngủ luôn đó còn trông vật liệu. Ghé, thấy ông một mình trong căn bếp cũ nhỏ xíu, mấy tấm gỗ kê tạm làm chỗ ngủ. Muỗi. Ông cười tỉnh như không: Trời ăn nhằm gì, xưa tao đi chăn vịt còn ngủ ngoài đồng.
Trên đường về nói với Mei: - Mẹ sẽ đi mua cho ông cái màn (mùng) tối mai mình mang qua cho ông.
Mei vòng tay ôm mẹ: - Thương ông mẹ nhỉ?
- Ừ, cha mẹ là vậy đấy con, cứ luôn lo cho con mình hết lòng.
- Ông ở đấy tối chắc buồn mẹ nhỉ?
- Ừ, chắc tối hết việc ông buồn nên ông gọi mẹ mới biết ông lên đấy.
- Hay là mai con mua báo cho ông đọc mẹ nhé?

(mẹ bỗng trào cảm động): - Ừ đúng rồi, Mei nói mẹ mới nghĩ ra, hay để mẹ lấy báo từ cơ quan về?
- Báo ở cơ quan mẹ cũ rồi
(Mei nhớ những lần mẹ mang báo cũ về cho con nộp giấy vụn ở trường)
(Mẹ nghĩ nên để Mei làm điều Mei muốn): - Ừ, vậy Mei mua báo cho ông nhé.

Sáng hôm sau Mei mua 2 tờ báo ở cạnh điểm đợi xe trường.

Tối hôm sau đến ông, màn của mẹ bị 'đụng hàng' vì vợ chú D. cũng mang màn cho ông. Chỉ có báo của Mei là nhất. Ông cười rất vui: - Thế này thì sau này nó lấy chồng, ông là cứ lên sớm hẳn 2 ngày!

3. Đăng ký chuyến đi 1 tuần sang Singapore của trường Dim Mei liên kết với 1 trường phổ thông bên đó cùng tổ chức. Một khóa học + chơi hè ngắn. US$ 1000/ 1 người.
Bữa DM mới mang thông báo về, mẹ nói mẹ sẽ suy nghĩ. Dim Mei 'quen' mẹ lắm rồi, 'nghe nhạc hiệu đoán chương trình' được ngay là mẹ nghiêng 60% về 'YES'. Nhìn chúng hồi hộp lắm.
'Câu giờ' là để nói chuyện với Dim Mei về cái suy nghĩ 60/40 của mẹ. Và mẹ đã nói:

'40% NO' là kinh phí. Với túi tiền của mẹ chưa đủ để nghĩ đến cho các con đi du lịch nước ngoài. Hè cả nhà đi ghỉ ở biển hoặc Sa pa là phù hợp.
'40% NO' là số tiền tiết kiệm mẹ để dành tính hè này sửa lại nhà mình đã cũ và một số thứ chưa hợp lý. Tuy nhiên nếu cần mình mình có thể tạm bớt danh mục, chỉ sửa những gì cần thiết nhất.
Cuối cùng, 40% NO là do mẹ không đi theo nên mẹ hơi lo lắng. Ngày học ở Úc chị Dim đã đi picnic xa với trường 2 lần không có mẹ bên cạnh còn em Mei thì đây là lần đầu 'tự' như thế.

'60% YES' là mẹ nhìn thấy ở đó những cơ hội tốt cho các con học hỏi. Singapore là đất nước rất sạch, rất quy củ, luật pháp rất nghiêm và học sinh rất ngoan.
'60% YES' là để các con thêm một dịp nhìn ra thế giới tận mắt, rộng hơn những xung quanh hàng ngày, để các con sẽ có những ước mơ phấn đấu và thêm quyết tâm nuôi dưỡng ước mơ ấy.
'60% YES' còn là dịp để hai chị em chăm sóc cho nhau không có mẹ bên cạnh. Chị Dim quan tâm chỉ dẫn cho em, và em cần chị.

Nói túm lại là mẹ chưa có tiền cho các con đi Sing nếu chỉ đơn thuần là đi chơi du lịch, nhưng mẹ hy vọng đây không chỉ là 1 chuyến đi chơi, mẹ cảm giác nó sẽ có những tác dụng tích cực xứng đáng để mẹ 'đầu tư'. Sau 3 ngày 'câu giờ', câu trả lời chốt lại là YES.
Khỏi phải nói mấy hôm nay tâm trạng của Dim Mei thế nào. Mẹ thầm thèm được trở lại tuổi thơ.

4. Qua Blog của Phú, biết về cuốn sách 'Quà của bố' của một Blogger. Rồi đọc được bài này. Học được những điều vô cùng hay trong cách nói chuyện với con từ một ông bố mà mình bắt đầu ngưỡng mộ, ví như nhân những tình huống hỏi bọn trẻ 'Nếu là con thì con sẽ làm gì?', sau đó lắng nghe và phân tích. Soi lại, thấy mình vẫn bị thiên vào đối thoại 1 chiều, cố gắng để con lắng nghe và mình vẫn nói là chủ yếu.
Sẽ chú ý điều chỉnh.

5. Yêu cuộc đời ghê.

April 21, 2010

THƠ EM (2): SÂN NGƯỜI

Blog Lana thường để viết chia sẻ những chuyện trực tiếp thấy, trực tiếp nghe, những chuyện hầm bà lằn mỗi ngày, chuyện cảm nhận, chuyện con nít, chuyện góc bếp... ít khi viết những điều gì khác. Nhưng hôm nay hơi ngoại lệ - Lana quảng cáo cho cuốn thơ "Sân người" vừa in của Phạm Thúy Nga, cô gái Lana đã kể trong entry 'THƠ EM (link)' cũng là nhân vật trong 'TÌNH YÊU VĨNH CỬU' (link) ở Blog Đàm Minh Thụy. Quảng cáo và kèo bạn bè mua ủng hộ cho cô ấy nhé. Giá bìa 39.600VND/cuốn mỏng ~100 trang :)


Gặp Nga nói về chuyện in thơ, Lana nói chân thành 'thời buổi này, một cách chân thực, không mấy ai bỏ tiền ra mua thơ lạ đâu em'. Nga còn đang vật lộn với cơm áo gạo tiền nuôi con. Ngoài việc in thơ như một ước muốn bản thân thì còn là bài toán kinh tế. Vì thế lần này chỉ in 500 cuốn, trong đó số đầu sách đặt mua ủng hộ từ hội thiện nguyện, bạn bè, người quen là hơn 300 rồi.

Có một việc nhân đây kể là do Lana nghi ngờ, rồi nhờ cuộc gặp với một số bloggers phân tích kinh nghiệm trong việc in ấn sách mà Nga đỡ được 1 vụ lừa ăn chặn tiền in sách. Tệ thế, ăn chặn cả tiền của người mẹ bươn chải chông chênh nuôi 2 con nhỏ như Nga.

Lana bị bạn đồng nghiệp bảo 'hay tin người', quả là cũng rất lơ ngơ nếu dính chuyện tiền bạc, thế mà lại đa nghi giúp phát hiện ra vụ lừa tiền này cơ đấy. heheh.

Giờ thì sách đã in xong. Nga mừng lắm. Entry này Lana không kể về Nga dù nhiều chuyện đáng để kể. Lời đề tựa trong cuốn thơ của Nga có thể đã nói ít điều:

TÂM HỒN THƠ LẮNG SÂU TRONG SÁNG
(Đọc thơ PHẠM THÚY NGA)

NGUYỄN VŨ TIỀM
Hội viên Hội Nhà Văn Việt Nam

Tôi chưa gặp Phạm Thúy Nga, chỉ biết tên cô qua truyền hình,báo chí cách nay chừng ba, bốn năm, khá lâu rồi nhưng đã để lại trong tôi ấn tượng khó quên. Ấy là chuyện cô đã làm việc nghĩa thiện khi cô cũng đang gặp khó khăn. Hoàn cảnh éo le đưa đẩy khiến cô không có việc làm. Cô phải chăm sóc mẹ già cùng hai con nhỏ, khó khăn chất chồng khó khăn!
Thế mà bất ngờ, tôi nhận được những bài thơ của Phạm Thúy Nga từ Hải Phòng gửi qua bưu điện, nhờ tôi đọc và góp ý. Cô nói lý do: đọc cuốn "Đi tìm mật mã của thơ" nên biết địa chỉ của tôi.

Tôi ngạc nhiên và vui mừng khi đọc thơ Phạm Thúy Nga.

Ưu điểm nổi bật nhất của thơ Phạm Thúy Nga là hồn thơ trong sáng, có suy tư thầm kín lắng sâu, nhiều nỗi niềm đau đáu; cách thể hiện tự nhiên, mới mẻ. Cô dành nhiều tình cảm đặc biệt cho mẹ:

Con…
dồn lo toan thành khối
trên vai mẹ nửa đời
con đi sân người dãi nắng
một ngày về lại hong mưa.
(Sân người)


Đứa con tự nhận thức được bản thân mình, năm tháng đã dồn thành một "khối lo toan" rất cụ thể, cái khối ấy đang đặt trên vai người mẹ. Thơ có hình ảnh chứ không chỉ nêu khái niệm chung chung. Hai câu dưới có hình ảnh "dãi nắng, hong mưa" khá sinh động, dễ gây được sự cảm thông.
Nhiều đoạn thơ khác viết về mẹ tràn đầy yêu thương:

Con trống rỗng hoang hoài tìm vị măn / nước mắt không rơi chẳng nói thành lời / niềm hạnh phúc lớn lao con có được trên đời / tất cả bắt đầu từ nơi mẹ.

Thúy Nga còn trẻ nhưng sớm phải chịu đựng vất vả, nhiều lo toan tủi cực. Tết là niềm vui của mọi nhà, nhưng với Thúy Nga thì khác:

Thế là Tết qua như một giấc mơ / em gém vội những dòng thơ viết lại / cất vào ngăn như một lời thú tội / cháy trăm lần vẫn lạnh giữa mùa xuân. (Tết).

Những dòng thơ viết trong ngày Tết, có thể là bài khai bút truyền thống chăng, hay ít dòng cảm xúc khi mùa Xuân đến, vậy mà vừa viết đã phải cất vào ngăn. Trước một hoàn cảnh đau buồn nào đó thì những dòng thơ xuân tươi đẹp mộng mơ tràn đầy hương sắc kia, cô cho đó là một tội lỗi? Như một khoảng trời trẻ trung trong sáng đã sớm bị những đám mây u ám bao trùm. Xót xa thương cảm thay.
Nói về nỗi niềm riêng tư:

Ai chờ mong ấm lửa
bát đũa lạnh lâu rồi
em nặng mùa nặng nợ
nặng một vầng trăng rơi
(Đích thực)


Nói về nỗi đau, về cái chuyện rất "hoàn cảnh" này, Thúy Nga biết nén lòng, tế nhị, cô không nói trực tiếp mà thông qua những ẩn dụ kín đáo. Đó chính là đặc trưng nghệ thuật của thơ mà cô sớm có ý thức nắm bắt.
Cô còn muốn khám phá cuộc sống với cái nhìn sâu sắc hơn:

Có cái nhìn thẳm sâu
có cái nhìn của con mọt cứa
em co ro như một chú mèo bếp
giông bão tận đáy buổi chiều
(Cạn yêu)


Buổi chiều thường lặng buồn, vậy mà giông bão vẫn chuyển rung tận đáy. Phải có tấm lòng thiết tha yêu cuộc sống mới có được sự rung cảm sâu sắc tinh tế, mới cảm nhận được những nét huyền vi của tạo vật và hồn người.
Về tình yêu, cô thể hiện nỗi đau khá độc đáo và phức tạp:

Lúc anh đánh mất
lúc anh để quên
em góa thơ
em góa anh
góa khái niệm của một người hạnh phúc
(Kẻ ăn mày)


Cô muốn thơ của mình đi sâu vào nhiều góc cạnh tâm lý, tâm trạng chứ không thể chỉ hời hợt bề ngoài:

Em giải phẫu tâm trạng
tháo ngược dứt day
mảng cong còn đây
người vào quá khứ
(Thơ em)


Đi vào thơ là cực nhọc khó khăn phức tạp. Trong nhiều đoạn thơ, Thúy Nga hình như đã sớm ý thức được điều đó. Cô cần nỗ lực nhiều hơn đề phòng sự dễ dãi cũ mòn trong diễn đạt. Con đường của thơ là phải tìm tòi khám phá những giá trị mới, những ý nghĩa mới của cuộc sống để mọi người cùng sống tốt hơn, đẹp hơn... Những vất vả éo le mà cô đang chịu đựng sẽ không còn là gánh nặng nữa, nếu cô biết biến nó thành vốn sống của người cầm bút, sử dụng nó một cách có hiệu quả. Thúy Nga đã từng làm việc nghĩa thiện, qua báo chí, cả nước đều biết và cảm phục, giành cho cô những tình cảm quý mến. Nhưng làm việc nghĩa thiện, lại hứng chịu thiệt thòi! "Chữ tâm kia mới bằng ba chữ tài", Là người có tâm, cô lại đang rèn luyện cái tài, tài thơ. Hiện nay thì cô vẫn phải chịu nhiều thiệt thòi vất vả nhưng một người có cả tâm và tài, hy vọng không lâu sẽ được cuộc đời bù đắp một cách công bằng... Chúc Thúy Nga có nhiều thành công mới trong lao động sáng tạo.

TP.Hồ Chí Minh, đêm Nguyên Tiêu Canh Dần 2010
Nguyễn Vũ Tiềm


------------------------------------------------
* Note: @Anh Thụy, HuyenNga, NADIA: Sau bữa đó Nga không rút hẳn được khỏi BHA nhưng nhờ đó công việc mới chuyển hướng, đổi nhà in. Lana không muốn nói giùm, nhưng cô ấy thật sự cảm động vì sự giúp đỡ thân thiện và chân thành của ba anh em nhà Dolphin :)

April 19, 2010

GIA VỊ...

Ai đó nói những trạng thái cảm xúc là gia vị cho cuộc sống, thiếu chúng đúng là nhạt nhẽo, nhưng gia vị lỡ bỏ (nêm) quá tay, hoặc quá nhiều thứ gia vị trộn lẫn cùng lúc thì gọi là gì nhỉ? (... mãi mà chưa tìm được từ, bỏ trống ai điền hộ giùm với).

Sáng nay với Lana là buổi sáng như thế. Nhiều gia vị nên bỗng trở nên mẫn cảm.
(Hình: sưu tầm)

1. Lâng lâng. Để chuông dậy sớm. 6h15 Dim chuẩn bị ra điểm xe đón school bus, bảo: mẹ đi cùng con nhé. Vừa được dịp đi bộ cùng con sáng sớm vừa có chút việc công - điểm xe của Dim gần cạnh hàng hoa, mình muốn ghé qua vì đã đặt 1 giỏ hoa cho cơ quan bữa nay nhân một dịp quan trọng.

Dim bước qua tuổi 15, đã dậy thì. Bắt đầu có các bạn trai 'cảm tình'. Cô giáo Dim bảo: "Chị ơi, những đứa học giỏi, xinh xắn, lại hoạt động nổi nổi bị (được) để ý là bình thường."
Dung dăng dung dẻ đường sớm, mẹ bảo: "Dim à, bây giờ, hoặc sau này, con sẽ có lúc thấy quý bạn nam này hơn những bạn nam khác, đấy là bình thường. Vì con đã lớn. Khi người ta lớn thì sẽ có sự lôi cuốn giới tính. Để mẹ kể cho con chuyện này...:

"Ngày trước, hồi mẹ mới đi làm, có một người mới gặp mà làm mẹ thích kinh khủng, thích đến nỗi đôi khi mẹ cảm giác mẹ bị mất kiểm soát, Bác ấy bây giờ vẫn làm trong ngành mẹ đấy (bỗng dưng Dim lắng nghe hơn hẳn :)). Mẹ nhớ có lần nói chuyện điện thoại xong, nhìn lại mẹ thấy tay mẹ run run không dừng được. Tức là mẹ rất thích họ, cái 'thích' tự nhiên không giải thích được. Nhưng chính vì vậy mẹ lại càng phải cố gắng 'tỉnh táo' vì khi đó mẹ và bác ấy chỉ là biết nhau, chưa hiểu gì nhiều. Mẹ tự nhủ là mình bị 'sự lôi cuốn giới tính' hút rồi. MÀ, sự lôi cuốn cơ thể và sự cảm mến đồng cảm về suy nghĩ không phải là một Dim ạ."

Dim khoác tay mẹ, có vẻ như chờ nghe tiếp...

"Tất nhiên khi ấy bác ấy cũng có để ý đến mẹ. Và chắc là bác ấy biết mẹ cũng thích bác ấy. Nhưng mới chỉ là thế thôi. Vậy mà một lần bác ấy đến chơi, cô H. và dì L.A ở chung với mẹ không có nhà. Bác ấy ôm chặt lấy mẹ, muốn lật bỏ đồ... mẹ phải cố gắng hết sức để đẩy họ ra. Không phải đẩy thô bạo đâu, vì mẹ đang quý chứ không ghét họ. Nhưng lúc ấy mẹ lại rất tỉnh, và sợ nữa. Mẹ nói là mẹ không muốn, mẹ không sẵn sàng.
Điều đáng nói là ngay từ sau hôm đó, họ tuyệt nhiên không đến chơi nữa, không liên lạc. Mẹ đã rất muốn gọi điện, có những lần mẹ để tay lên máy điện thoại rồi nhưng lại cố gắng thôi. Phải nói bác ấy đẹp và rất giỏi nữa. Nhưng mẹ hiểu là có thể họ chỉ thích cơ thể mẹ thôi, tức là sex. Điều đó không xấu nhưng nếu chỉ thế thì không phải mối quan hệ mẹ muốn.

Về sau, dì L.A. phát hiện ra rằng thời điểm đó bác ấy đã đính hôn với một người khác (mẹ không kiểm chứng vì không cần thiết nữa).
Mẹ và bác ấy Bác ấy từ đó chưa bao giờ chính thức gặp lại dù cho đến giờ vẫn làm chung một Tổng Công ty."

Câu chuyện đến đó, là hết con đường đến điểm chờ xe. Dim vẫy chào mẹ. Mẹ vẫy chào Dim.
Qua đường, rẽ vào hàng hoa, dặn lại hợp đồng, mọi thứ ok, rồi đi bộ về nhà. Nhìn qua bên kia, Dim vẫy chào mẹ lần nữa. Thấy lòng lâng lâng.


2. Tủi thân. 7h chở Mei ra điểm xe trường rồi ghé lấy hoa. Một lẵng hoa được cắm gần xong nhưng không hề giống như mình đặt. Chủ tiệm bảo không có loại hoa đó, "sao chị không gọi cho em chứ?". Thời gian thì gấp. Thất vọng tràn trề. Bà chủ tiệm sáng sớm bị từ chối, khó chịu quặu cọ, không sẵn lòng cắm lại. Mình đành 'xin lỗi chị, chị cảm phiền' mặc dù mình không có lỗi.
Chạy qua một hàng hoa khác. Kêu cắm một lẵng hoa khác khả dĩ để thay thế.

Đem hoa chạy vội đến cơ quan không cả kịp mua đồ ăn sáng vì đã trễ sát giờ cơ quan đóng cửa. Quên cả việc phải mua vài thứ phụ kiện theo hoa.

Hoa không đúng như đặt, lại thiếu đồ. Sếp nóng, la 'do không chú tâm làm'.

Đúng là mình có lỗi vì không hoàn thành việc. Nhưng cảm thấy oan và tủi thân, đói và mệt. Cô bạn đồng nghiệp thấy ngồi im im, ra vỗ vỗ, thế là nước mắt.
Thì ra mình vẫn nhỏ.

3. Mới có từ sớm đến 8h sáng nhiều gia vị ngọt mặn... thì được gọi tên là gì??

April 18, 2010

Chủ nhật + món Sa-lát cá

Chủ nhật, trời lại lạnh, cả nhà ngủ nướng, khua gõ mãi mới dậy đủ. Nghĩ ra việc để tạo không khí: Cả nhà ăn sáng dọn dẹp sơ nhanh lên, mẹ cho đi cửa hàng For-Teen. Khỏi nói Dim Mei Tuyết hào hứng như thế nào. For-Teen là một cửa hàng bán đồ cho Teen, nhiều màu sắc, chất liệu cũng được mà giá cả phải chăng (vậy mới có thể cho chúng chọn thoải mái mà mình không thụt két). Mei mới chỉ nghe chưa được đến, còn với Dim hôm nay mới là lần thứ hai.
Ai cũng mua được đồ. Dim Mei mua nhiều nhất, chị Tuyết cũng mua được 2 cái áo. Đến mẹ O. mà còn mua được 1 chiếc áo pull và 1 chiếc khăn 'rằn'. Chờ bữa nào ấm lên sẽ diện đồ for-teen ra đường 'tin hóa' xem nó ra làm sao :))

11h30 mới xong ở quầy tính tiền, cả nhà hớn hở lắm:

Chiều hẹn cô bạn cho trẻ con đi coi triển lãm văn hóa Úc, rồi lỡ, nghĩ đến bày vẽ nấu ăn. Làm spaghetii và sa-lát cá (kiểu sa-lát Nga). Món sa-lat cá này từ khi học được Lana đã 'biểu diễn' vài lần, cũng 'sang bản quyền' cho vài người, lần nào cũng được hưởng ứng, tấm tắc khen khá nhiều chê thì chưa nghe (hay họ dấu nhỉ?) :)
Sa-lát cá rất dễ làm, nguyên liệu cũng đơn giản, chỉ hơi mất thời gian một chút. Chia sẻ nè, ai vô bếp không?

Nguyên liệu: Để làm 1 đĩa sa-lát cho chừng 4, 5 người ăn cần 3 củ khoai tây (cỡ 4 củ/1kg), 3 trái trứng gà ta, 1 hộp ~150gram cá ngừ ngâm dầu (tuna), sốt mayonnaise, 1/2 củ hành tây, 1/2 củ cà rốt, 1 chút hành lá, 1 chút xíu muối tinh.


Chuẩn bị:
Khoai tây bỏ vỏ luộc kỹ, bào nhỏ. Cà rốt luộc chín xắt nhuyễn.
Cá ngừ chắt bỏ dầu, dầm nhỏ.
Trứng luộc chín, xắt nhỏ (xíu xiu).
Hành tây, hành lá xắt nhuyễn như ở hình trên.

Bày sa-lát:
Bày vào đĩa 1 lớp mỏng khoai tây (dày chừng trên nửa phân), rồi đến một lớp mỏng trứng, đến lớp cá, rắc đều hành (tây + lá), một chút xíu muối tinh, đến một lớp maione, sau đó lặp lại các lớp theo thứ tự. (Hình bên là công đoạn bày sa-lát lớp I, cô Lana hướng dẫn Tuyết và em Mei thực hành, quảng cáo miễn phí luôn cho LISA, hihi :)
(thường khoảng 3 lớp thì đầy đĩa). Lớp trên cùng trải maione dây cho đẹp (trang trí chút, hihi).
Note: Bày xong để sa-lát chừng 30 phút cho ngấm thì ăn sẽ ngon hơn.

Kết quả đây coi cũng không đến nỗi tệ, khá bắt mắt :)

April 15, 2010

Về Lana

Sau cái entry bỗng dưng muốn mếu hôm rồi, chỉ là do tâm trạng bỗng nhiên bị kéo lùi về thời điểm dở nhất, tớ bỗng thấy có lỗi ghê. Thế nên bữa nay bận lắm nhưng tớ quyết định phải viết ít câu về tớ hôm nay. Hôm nay là cái ta đang sống, cần vui vẻ cảm ơn cuộc sống cho dù chỉ vì một ngày hôm nay. Và thật sự là tớ muốn làm điều đó ngay lúc này.

Rời Sài gòn và chia tay công việc yêu thích đã gắn bó 10 năm, giữa năm 2002 tớ chuyển về Hà Nội cùng 2 con gái, khi đó 3 và 6 tuổi - những động lực tuyệt vời của tớ.
Thời kỳ đó 3 mẹ con thuê một căn hộ tập thể cấp 4 đã cũ, đơn sơ, phía sau là ruộng, phía trước nhìn ra đầm nước. Nhiều người thương cảm, nhưng tớ lại thấy mình đầy sức lực. Điều may mắn là tớ vẫn luôn có một công việc ổn định với lương đủ sống, có ba mẹ và những người thân yêu hỗ trợ tinh thần. Tớ không vất vả hơn gì vì thật ra c/s của tớ trước đó vẫn từng đó việc trong khi ở HN nhịp sống chậm hơn, tớ lại chủ động sắp xếp được cuộc sống. Đi làm, đi học trở lại. Lịch của tớ kín từng giờ đến không còn thời gian để buồn. Quan trọng hơn cả, tớ đã nhìn thấy con đường sẽ bước, dù chưa thể nhìn xa, lúc nặng nề luẩn quẩn nhất đã qua. Tớ đã xác định được và đón nhận cuộc sống như nó có. Tớ hiểu bước chân mình. Mắt tớ trở lại trong trẻo, tươi sáng.

Tớ thi được học bổng cho một khóa học 2 năm của chính phủ Úc (full scholarship), buộc phải tạm xa con gái nhỏ, chỉ mang theo được bé lớn là Dim, nhưng đây là thời gian ý nghĩa để tớ lấy lại cân bằng thật sự, refresh bản thân, và kiếm tiền. Tớ đặt ưu tiên cho luận án và làm part-time. Lịch của tớ lại kín đến từng giờ. Nhờ học bổng và số tiền làm được, thêm sự giúp đỡ của những người thân yêu, mẹ con tớ bây giờ đã có một chỗ ở ấm cúng, khiêm tốn nhưng đáng yêu. (Hình tớ chụp với bé Dim và 2 cháu là con của cô bạn cùng share nhà trong lễ tốt nghiệp đấy).

Thứ tự ưu tiên của tớ cũng có một chút thay đổi để thích nghi với c/s đã đổi thay. Một thời gian dài trước kia tớ đã bỏ bẵng bạn bè cũng như chuyện phấn đấu công việc. Bạn cũ hầu như đã nhạt xa hết trừ những người bạn tri kỷ (mang lỗi với sự học và với bạn bè nhưng tớ không muốn gọi đây là sự hy sinh, tớ đã tự chọn chấp nhận để mong có được c/s gia đình hạnh phúc - tớ tự gọi đó là sự 'thích nghi tự nguyện'). Giờ đây công việc, người thân và bạn bè được tớ đặt sự quan tâm nhiều hơn trước, bên cạnh việc nuôi dạy Dim Mei. Tớ thường xuyên hơn về với Ba Mẹ. Tớ trân trọng những tri kỷ đã từng lặng lẽ dõi theo và đưa tay khi tớ cần. Tớ tham gia nhiều hơn những buổi họp mặt bạn học cũ và có thêm những người bạn mới từ Xóm Blogs thân - Thế giới internet cho tớ những người bạn quý, 'cùng ngôn ngữ', nhiều câu chuyện chia sẻ có ý nghĩa và thỉnh thoảng là những buổi gặp gỡ offline đầy tiếng cười và thật vui.

Thêm một chút về bản thân tớ, tớ tự nhận là kẻ lười phấn đấu nhưng hướng thiện. Tớ sẽ chỉ loay hoay xoay sở khi việc đó là bắt buộc. Tớ thường nói nếu ai cũng giống tớ thì xã hội sẽ tiến chậm hơn, nhưng sẽ lành hơn :)

Hãy cùng chia sẻ sự bình yên với tớ. Nhà tớ hiện có trà nhài (trà lài), cà phê G7, và rượu vang. Bạn chọn đồ uống đi. Hôm nay Hà Nội trời hơi se lạnh mà đẹp. Chào nhé. :)

Còn đây là hình tớ chụp trước Đài chỉ huy sân bay Cam Ranh bữa đi dự lễ khánh thành Đài, 5/2009:


*** Entry liên quan:
- VÁY CƯỚI
- ƯỚC CHO KIẾP SAU
- ĐƠN GIẢN LÀ NHỚ LẠI VÀ VIẾT

April 14, 2010

Một câu chuyện cũ

Nhân đọc 'quay qua quay lại' trong entry mới đây bên nhà chị Hậu khảo cổ, ký ức bỗng lướt qua những tháng ngày cách nay đã gần 10 năm.
Là ý nghĩ luẩn quẩn không lối thoát.
Đau khổ.
Tự thương mình.
Đi qua mỗi ngày như một cái máy.
Thỉnh thoảng trong đầu vô thức bật câu hát "đi về đâu hỡi em..., bước chân không chờ ai đón", và "bao nhiêu năm rồi còn mãi ra đi?". Không có nước mắt, hình như rơi ngược vào trong.
Hết giờ làm việc, chạy 5km về mà như không phải 'về'. Bánh xe vô định. Mắt vô định. Đầu vô định.

Có những lần vô định rẽ ngang vào một quán nét nào đó chợt gặp bên đường. Tìm vào một trang vô định. Một trang forum bất kỳ chỉ để có chỗ cho mình type vào đó những gì đầy ắp trong đầu, đặc nghét, quấn lại như một cuộn len rối. Vào những nơi mình là vô hình, không có ai biết mình, không ai phải bị buồn, bị ảnh hưởng vì những ăm ắp trút ra của mình. Tự do gào khóc, tự do tra vấn đổ lỗi ông Trời, tự do thương xót mình thất bại.
Để rồi viết xong nhẹ nhõm hơn, 'cuộn len' nằm im không lăn trở nữa, lên xe đi về, trở lại với bữa cơm, chăm lo Dim Mei còn nhỏ, và ru mình ngủ.

Sau những lần 'nhảy' vào những forum này kia xả suy nghĩ như một kẻ tâm thần, mình thậm chí không để ý coi phản hồi. Viết, chỉ là để được viết ra.

Nhưng có hai bài viết nhận được qua email có ý nghĩa lớn đối với mình. Gửi forward cho bạn bè, có người thấy nhạt, có người lại bảo "sao lại đọc cái này - cực đoan quá không?". Nhận ra, nó có thể có ý nghĩa nhiều với những người đang cần tĩnh trí, đang cần sự tỉnh táo, đang cần vực dậy bản thân, đang cần bớt những day dứt và tìm một lối đi - những người đang gánh nặng nỗi buồn và niềm đau của hôm qua và lo sợ cho ngày mai - như mình KHI ẤY, mà không phải cho tất cả mọi người.

Dù sao thì cũng muốn một lần chia sẻ lại hai bài viết:

Hất Nó Xuống Và Bước Lên Trên

Một câu chuyện ngụ ngôn kể rằng: Có một người nông dân nọ có một con lừa già. Một hôm, con lừa bị rơi xuống cái giếng khô cạn và đau đớn kêu la thảm thiết. Sau khi bình tĩnh đánh giá tính hình, vì thương cho con lừa , người nông dân đã quyết định nên nhanh chóng giúp nó kết thúc sự đau đớn. Anh gọi thêm mấy người hàng xóm để cùng lấp đất chôn con lừa tội nghiệp.

Lúc đầu, con lừa thêm phần kinh hoàng vì những gì người ta đang làm đối với nó. Nhưng khi từng tảng đất được hất xuống giếng liên tiếp theo nhau ập trên vai nó, một ý nghĩ chợt lóe lên: Cứ mỗi lần một tảng đất rơi đè lên vai, nó lại lắc mình cho đất rơi xuống và ngoi lên trên ! Và nó đã làm như vậy, từng chút từng chút một, với một lời thầm tự nhủ và tự cổ vũ: "Nào mình hãy hất nó xuống và bước lên trên, hất nó xuống và bước lên trên..."

Mặc cho sự đau đớn ê ẩm phải chịu sau mỗi tảng đất ập xuống, mặc cho sự bi đát cùng cực của tình huống đang gánh chịu, con lừa tiếp tục chiến đấu chống lại sự hoang mang, hoảng sợ, tiếp tục theo đúng phương châm "hất nó xuống và bước lên trên". Và không bao lâu sau, cuối cùng dù bị bầm dập và kiệt sức, con lừa già đã vui mừng đắc thắng bước lên khỏi miệng giếng. Những gì như sẽ đè bẹp và chôn sống nó, trên thực tế đã cứu sống nó. Tất cả đều nhờ vào cái cách mà con lừa đã can đảm đối diện với nghịch cảnh của mình.

Cuộc sống là như vậy đó. Nếu Ta đối mặt với các vấn đề của mình một cách tích cực và quả cảm, khước từ sự hoảng loạn, sự cay đắng và sự tự thương hại, thì những nghịch cảnh tưởng chừng có thể chôn vùi chúng ta, lại sẽ tiềm ẩn trong chính nó những phần thưởng không ngờ tới. Hất nó xuống và bước lên trên, hãy can đảm bước từng chút một ra khỏi cái giếng mà chúng ta đang gặp phải.
(Sưu tầm từ Internet/ chicken soup)br />
Hôm qua, hôm nay, và ngày mai

Trong một tuần có hai ngày mà chúng ta không phải bận tâm về chúng. Có hai ngày chúng ta không nên để vướng bận, lo âu hay sợ hãi.

Ngày đầu tiên chính là ngày hôm qua. Với tất cả lỗi lầm, với tất cả những sai sót, với những nỗi buồn và cả những niền đau, ngày hôm qua đã qua rồi và mãi mãi vuột khỏi tay chúng ta. Chẳng có bất kì điều gì có thể thay đổi được ngày hôm qua. Chúng ta chẳng thể lấy lại những gì đã cho đi, cũng chẳng thể xoá đi dù chỉ là một lời mà chúng ta đã nói, bởi ngày hôm qua đã qua rồi.

Ngày còn lại chính là ngày mai với những thử thách mà chúng ta chẳng thể biết được. Những phiền muộn hay niềm vui của ngày mai cũng ở ngoài tầm tay chúng ta. Mặt trời ngày mai sẽ mọc. Dù toả sáng rực rỡ hay bị che khuất sau những đám mây thì mặt trời ngày mai vẫn mọc. Và cho đến tận lúc đó chúng ta chẳng thể nào đánh cuộc chuyện gì sẽ xảy ra, bởi ngày mai vẫn chưa đến.

Chúng ta chỉ còn lại một ngày _ đó là ngày hôm nay. Bất cứ người bình thường nào cũng có thể vượt qua mọi thử thách chỉ trong một ngày hôm nay. Nhưng anh ta thường gục ngã khi phải cõng thêm vào gánh nặng của ngày hôm qua và những gánh nặng của ngày mai.

Con người thường đau khổ không phải vì hiện tại mà chính vì những nuối tiếc trong quá khứ và nỗi lo âu cho tương lai. Vì thế chúng ta hãy sống cho trọn vẹn một ngày.
(link: Hoathuytinh.com)
(hình sưu tầm)

*** Entry liên quan:
- VỀ LANA

April 11, 2010

Lại khoe một chút

Dim Mei học piano, nhưng vì mẹ chưa tậu được piano nên tạm thời học trên phím organ. Post cái này lên khoe, tính đi xin các cô bác tài trợ giùm mấy suất biểu diễn bình dân cây nhà lá vườn, hì hì (cứ có hai khán giả là quý tộc rồi ạ, vì học mãi mà đến giờ mới chỉ có biểu diễn tại nhà cho khán giả duy nhất là mẹ :()

Chị Dim học trước, chơi tốt hơn nhưng nịnh mãi chưa đồng ý cho mẹ ghi hình post blog :( Mẹ sẽ kiên trì bữa nào thuyết phục được sẽ lại post Dim. Mei cố lên! chịu khó học mỗi ngày sẽ chơi hay hơn. Đây là Mei chơi bài Kachiusa (Nhạc Nga).
http://www.youtube.com/watch?v=o0LtD6n5r-Y




Và Khúc nhạc ngày xuân (Nhạc: Nguyễn Quý Thuận)
http://www.youtube.com/watch?v=ARa-ZsFqi4E

April 09, 2010

Nếu được lựa chọn...

Nếu được chọn một khoảng khắc cho mình lãng mạn, một khoảng khắc thôi, đọc lại những bài thơ mình đã thuộc, đã mơ mộng, thì bạn sẽ đọc bài thơ nào?

Nếu được lựa chọn có một người yêu/ người tình/ người vợ/ người chồng như mong ước, bạn sẽ mong người ấy như thế nào? Người phụ nữ của bạn thùy mị ngoan hiền trong sáng và ngây thơ, hay người ấy luôn vững vàng, đáng tin cậy và không thể sai lầm?

Có hai bài thơ mà suốt thời thiếu nữ cho đến bây giờ tôi vẫn luôn thường để chúng cạnh nhau và tự hỏi, nếu được lựa chọn, tôi sẽ muốn người đàn ông của tôi thế nào? Tôi có nhỏ bé mong manh để có một người bao bọc chở che "cúi bên giường lặng lẽ và hát những lời ru" hay tôi cần luôn tỉnh táo giữa dòng đời tấp nập tìm bơi trở lại con đường thẳng, chờ gặp người ấy "đợi em ở phía cuối con đường" cùng với tấm chân tình?

Không đề
(Rasul Gamzatov - Расул Гамзатов)
(Thái Bá Tân dịch)

Nếu em muốn anh thắp sao em ngắm
Anh sẽ xua cơn gió lạnh ngoài đồng
Sẽ đốt lửa chờ em về sưởi ấm
Che bốn bề em đỡ rét mùa đông

Và hai ta ngồi trong đêm thanh vắng
Xích lại gần nhau, không lý sự, hiền lành,
Cái buồn khổ trên vai em mang nặng
Anh sẵn sàng cho hết cả sang anh.

Anh sẽ cúi bên giường em lặng lẽ
Và để em không thức giấc,- che đèn
Anh sẽ hát những lời ru của mẹ,
Ngăn mọi điều bất hạnh bên em...

Và lúc ấy, em sẽ tin trên trái đất
Toàn người tốt, không có buồn, nước mắt.

Anh sẽ đợi em ở phía cuối con đường
(Không rõ tác giả, nhiều nơi ghi là Lê Huy Thiên Trang)

Đừng trách anh nghe em yêu thương,
Lối chúng mình định qua, phố phường tấp nập quá.
Dòng người cuốn em đi, đời bao nhiêu sự lạ
Không dắt tay em, vụng quá, sợ em cười.

Anh sẽ đi cùng em khi phố đã thưa người
Khi đã vắng những lời mời đon đả
Khi em cần tình yêu mà không cần phép lạ
Khi sánh vai cùng anh, em kiêu hãnh mỉm cười

Anh sẽ đến cùng em, nếu giữa đường bão nổi
Nếu gió gầm, đêm tối bỗng choàng buông
Còn em ơi, nếu em lạc giữa phố phường đô hội
Anh sẽ đợi em ở phía cuối con đường.

(hình: sưu tầm từ google search)

April 07, 2010

Nước mắt chảy xuôi...

Đối thoại 1
Ăn cơm tối, dọn dẹp xong, Dim ngồi trước máy tính, mẹ nằm trên ghế sát phía sau, mon men áp tay vào lưng Dim.
- Dạo này ở lớp Dim thế nào?
- Bình thường mẹ ạ.
- Bạn N., bạn L. dạo này thế nào con?
(N., L. là hai bạn Dim thân)
- Bình thường mẹ ạ.
- Thế ngoài các bạn ở lớp con có chơi với các anh các chị lớp trên không?
- Có mẹ ạ, con chơi với các anh chị lớp 8A2, 10A1.
- Thế có chuyện gì kể cho mẹ nghe không?

(im lặng, vẫn tí tách máy tính)
- Dim có chuyện gì ở trường thỉnh thoảng kể cho mẹ nghe với, chứ nhiều khi mẹ muốn nói chuyện Dim cứ im như núi đá thế này mẹ cứ thấy buồn buồn...
(im lặng)

Đối thoại 2
9h tối, điện thoại reo.
- L.O à,
- Vâng con đây,
(đang lúi húi làm việc với máy tính)
- Thế vẫn bình thường đấy chứ? L.O khỏe chứ?
- Vâng, con bình thường, có việc gì thế mẹ?
- À không, mẹ vừa đọc báo về cái máy ATM có điện. Thế L.O. vẫn dùng cái đấy (thẻ ATM) phải không?
- Vâng... ôi không sao đâu mẹ ạ. Mà vụ đó ở Sài Gòn mà.
- Người ta bảo Hà Nội cũng có dò điện đây này.
- Hà Nội đâu, Sài Gòn đấy.
- Đâu, vụ làm chết đứa trẻ là ở Sài Gòn, hôm nay mẹ đọc người ta kiểm tra Hà Nội cũng nhiều máy bị đây này.
- Thế ạ... con chưa đọc, mà thôi ko sao đâu, mẹ đừng lo.
- Ừ, phải cẩn thận giữ gìn nhé.
- Vâng, mẹ yên tâm, thế thôi mẹ nhé.

-
(ngừng 2 giây)....... L.O đang bận à?
- Không, con không...
(vội vớt vát) ba mẹ khỏe chứ ạ?
- Ừ khỏe, thế thôi nhé
.
(cúp máy)

Ân hận...

Nước mắt chảy xuôi...
(hình: sưu tầm từ google search)

April 06, 2010

Ảo

Ảo - là thế giới ta bước vào khi ở trước màn hình máy tính. Chỉ vài cái click chuột, hai người ở hai nơi đâu đó trên địa cầu có thể trò chuyện, có thể cùng nghe một bản nhạc, có thể 'đọc' người kia làm gì, ăn gì, tâm trạng thế nào, thời tiết ở đấy ra sao mưa hay nắng hay gió bão...

Ảo - là khi ta có những người bạn, có khi rất thân quen, có khi chưa từng gặp mặt. Ta có thể gặp họ họ hàng ngày - trên những con chữ. Những con chữ nhiều khi nói nhiều hơn rất nhiều những gì người ta nói với nhau khi đối diện. Bạn ngoài đời hay bạn ảo, sự sẻ chia chân thành nào cũng ấm áp như nhau.

Ảo - là người ta nói chuyện cần bao dung hơn, chọn lựa hơn, thận trọng hơn. Câu chữ viết ra không lướt qua như lời nói, lại không có cái 'manners' hay 'body language' - những cử chỉ, những cái nháy mắt, những nụ cười - cái công cụ giao tiếp hữu hiệu để giúp tránh rất nhiều những giận dỗi hiểu lầm không đáng có.

Ảo, là nơi mà người ta gửi chia sẻ dễ hơn mà cũng khó hơn, thật cũng dễ hơn, dối cũng dễ hơn.

Một ngày đẹp trời ta bỗng chợt nhận được một email, một tin nhắn, của một ai đó giấu mình đã 'đọc' ta từ lâu. Một cảm tình. Một quý mến. Dù chỉ qua hình dung, nhưng họ bảo 'văn là người', họ bảo những gì họ đọc về mình 'thật' nhiều mà không 'ảo'. Thấy một niềm vui rất thật. Nhưng niềm vui đó bỗng chốc xa xôi, vì bạn 'ảo'.

Bạn email, online chờ nói chuyện mỗi ngày, bạn hình dung khi gặp mặt, bạn muốn cùng mình đến những nơi mình đã qua những nơi mình chưa đến, bạn quan tâm và nhớ mọi điều quanh mình, bạn làm quen với DM, bạn nhớ thương làm mình phải ráng giữ thăng bằng cho cả mình và bạn. Vì mình biết thế giới này, chỉ có thể dựa hoàn toàn vào những gì trong tay mình thật sự. Mình yếu đuối đến sợ bước hụt để đau. Để một ngày bạn tự nhiên không email nữa, đột ngột như khi xuất hiện. Vượt qua mình để email hỏi, hỏi mà để cho mình. Bạn trả lời mấy lý do, mình đọc mà không đọc. Mình buồn nhưng là đã định trước, chỉ thương con gái nhỏ chưa đủ lớn để chấp nhận mất một người bạn ảo. Con không chờ nữa, nhưng thi thoảng con vẫn hỏi 'mẹ ơi sao bác J không lên mạng nữa', mẹ bảo 'bác bận con ạ, có thể bác sẽ không gặp nữa, mình cũng phải tập quên dần bác đi' - 'Nhưng con không muốn quên bác J'. Làm sao giải thích cho con được, thế giới vẫn thật mà ảo, con. Mất mát ảo. Nỗi buồn thật. Nước mắt muốn trào trước ngây thơ quá thật của con.

Mình còn có một người anh, người bạn đã nói chuyện qua nhiều trăm cái thư, những lúc mình mệt mỏi bế tắc chấp chới bước chân mà không chắc chân mình, những lúc bạn chán chường được, mất. Một người bạn ảo đúng nghĩa. Một thời gian dài mình có bạn như chốn duy nhất để nói chuyện, một 'bị bông' để thảy vào đó những bối rối, lo lắng và nhận về những lời khích lệ, động viên, một chỗ dựa tinh thần. Những câu chuyện đời tư, những đổi thay, những dự định. Mình chắc vì ảo người ta mới có thể nói thật, kể thật, khuyên thật hết đến thế mà không phải giữ ý e ngại điều này hay điều khác. 10 năm làm pen-pal không gặp mặt, khó có ai tin. Như một thỏa thuận ngầm. Người ta nhiều khi sợ vì những sân si thật ngoài đời mà lỡ mất đi một người bạn ảo quý giá ông Trời gửi đến cho đúng lúc. Ảo quý giống như pha lê, nâng niu mà sợ vỡ.

Lại một lần Blog bạn bỗng không sao có thể để lại tin nhắn hay comment. Không anouncement, suy đoán nào cũng chỉ là suy đoán. Không làm sao hỏi. Tìm Google scholar thấy tên bạn trong nhiều bài báo, nghiên cứu nhưng không đâu có đ/c email. Chợt nhận ra ta ra vô blog bạn đọc mỗi ngày nhưng chưa bao giờ nghĩ đến back-up một đường để contact với bạn. Bạn thật đó mà ảo đó. Có có, không không, gió thoảng mây bay.

Ảo mà không ảo, thật mà không thật.

Phải vì mình nặng tin, nên nỗi buồn quá thật mỗi khi mất một người bạn ảo.
Phải vì thật quanh mình còn trống, nên thế giới ảo thành thật quá với mình...

Không biết nữa.
Hôm nay trời mưa lạnh, những bước chân bỗng ảo trên con đường rất thật mỗi ngày mình vẫn đi về...

April 05, 2010

Ở trường tiểu học

Nhân đọc entry "Trẻ học gì từ cuộc sống quanh mình", có những mẩu chuyện sau đây mình được chia sẻ:

Ở trường tiểu học N. khá có tiếng của quận L.B., Hà Nội. Cháu gái học lớp 5 về nói với mẹ:- Ngày mai con đi diễn văn nghệ, nhưng hôm nay hát rồi, các cô ghi âm lại, mai chỉ diễn thôi, còn thì mở băng.

Thêm nữa: - Có một bài hôm nay con hát cô thu băng, ngày mai trên sân khấu là em khác diễn. Hỏi vì sao vậy, con trả lời thật thà và vô tư: - Vì em ấy hát không hay bằng con nhưng nhỏ hơn con, hợp hơn với bài hát.

Lời bình: Các con đã được 'dạy' hát nhép và làm giả như thế đấy.

Cũng ở trường N., một bé học lớp 3 về bảo: - Cô giáo con dặn ngày mai lớp có các thầy cô dự giờ nên ai cũng phải giơ tay mẹ ạ.
Hỏi: - Thế câu nào con biết thì con mới giơ tay chứ?
Con thật thà đáp: - Không, cô dặn phải giơ tay hết mẹ ạ. Nhưng cô sẽ chọn bạn nào học giỏi để gọi trả lời câu hỏi.

Lời bình: Con chúng ta sẽ học được điều gì từ 'bài học' này?

---------------------------
Một chuyện bổ xung:

Sau comment của NLVD, mình lóe lên hy vọng: Ừ, hay là mình đã lạc hậu? sau vài năm đến giờ không còn những chuyện "cả lớp giơ tay khi có dự giờ" nữa? Đem câu chuyện trao đổi với các đồng nghiệp. Nhận được câu trả lời: Vẫn còn.

Một mẹ có con trai 5 tuổi học lớp mẫu giáo lớn bảo: Thằng cu nhà em còn về kể thế này: Lớp con hôm nay chia làm 2 mẹ ạ. Một nửa các bạn được ra chơi bắt cào cào, con với các bạn khác phải ngồi trong lớp học. Mà lại có một số các bạn lớp A1 sang học chung.

Thì ra các cô ở đây còn 'công nghệ cao' hơn, tức là chia lớp, để lấy thành tích với đoàn kiểm tra, các cô hớt tốp ngoan, giỏi hơn của hai lớp chập lại 'làm mầu', số còn lại 'bị đuổi' ra sân chơi :((

Cả hội cười mà đau, nói hài cho xuôi: - Thôi cũng may con mình vào nhóm được học, không phải vào nhóm bắt cào cào, thế là may rồi.

April 03, 2010

Bữa cơm thường nhật với thịt bằm



Sáng nay rảnh rảnh lướt net, đưa đẩy thế nào vào Blog Bếp Cô Hai, rất nhiều món ăn hấp dẫn. Thế là nổi hứng bảo Tuyết "hôm nay để cô làm bếp" :)

Tớ vẽ vời với một nguyên liệu rất đơn giản: thịt heo bằm. Sẵn sáng nay vừa ra chợ mua 1kg dùng cho cả tuần, mình đem thịt bằm ướp chừng 20 phút với hành băm nhỏ, một chút bột nêm, một chút đường, một chút nước mắm, một chút tiêu. Sau đó trộn với mọc nhĩ (nấm mèo) đã ngâm mềm xắt nhỏ.
(các bạn người Bắc đừng 'thành kiến' với đường ở đây nhé. Ướp một chút đường vào thịt heo cho món này hoặc các món chiên làm cho thịt ngọt mềm rất ngon. Thật đấy. Không tin 'cứ thử xem, bạn sẽ biết ngay mà' :))

Vừa làm vừa giải thích cho Tuyết: Cũng là từ những thứ nguyên liệu đó thôi, người nội trợ biết 'chế biến hóa' một chút, thay đổi hình thức, thế là người ăn 'bị lừa', mỗi bữa lại thấy một món khác nhau, cứ là khen lấy khen để - nghệ thuật đấy :)

Ví như từ thịt băm tươi vừa ướp có thể làm được rất nhiều món nhé: làm nem, làm sủi cảo (tớ thì cứ bảo thủ gọi là pen-men-nhi), làm cà chua nhồi thịt (dồn thịt), đậu nhồi thịt... Ngoài ra:

Do trong tuần tớ đi làm hết chiều mới về, cô cháu cũng vậy, nấu bữa tối thường vội nên tớ sơ chế trước, chia chỗ thịt ướp làm 2 phần: 1 phần tớ bỏ lên chảo đảo sơ đến vừa chín (rang mềm). Một phần tớ viên thành những viên tròn đường kính chừng 3-4cm, hấp chín. bỏ mỗi thứ sơ chế này vào một cái hộp bỏ ngăn lạnh tủ lạnh. Đến mỗi bữa tớ chỉ cần 10 phút để chế biến thành những món này:

Từ thịt băm đã rang sơ:
1) Rang tiếp chừng mươi phút, bỏ thêm một chút dầu hào (oister sauce). Món này đơn giản nhưng rất trôi cơm (bắt cơm);
2) Làm thịt chiên trứng (đúc trứng);
3) Món thịt hấp trứng: Ngâm một chút miến cho mềm, xắt ngắn, trộn với thịt băm đã sơ chế như ở trên, đập thêm 2 trái trứng, bỏ vào một cái tô đã quết qua một lớp dầu ăn trong lòng tô (để đỡ dính), quay trong microwave trong 3 phút, hoặc hấp cách thủy. Khi ăn úp tô để bày ra đĩa. Món này rất dễ ăn;
4) Các bạn chế biến thêm nhé.

Với thịt băm viên đã hấp chín có thể làm:
1) Thịt viên lăn bột chiên xù;
2) Thịt viên chưng (tương/ mắm);
3) thịt viên sốt cà chua;
4) ..v...v...

Đấy, cộng thêm các loại bò, gà, cá, các loại rau củ quả... là nếu chịu khó thì mẹ con cô cháu tớ có thể thay đổi quay vòng xa để ít nhất 2 - 3 tuần không có món nào lặp lại. Mà thật ra chỉ là chế biến từ một vài thứ nguyên liệu kinh điển thôi :)

Hình trên là bữa trưa nhà tớ với thịt băm: Thịt hấp trứng và thịt viên chưng.

Có điều, làm xong lấy cái máy chụp hình để bốt lên bờ-nốc thì pin hết ngóm lúc nào, đợi sạc thì không được, đành chụp bằng máy điện thoại mobile, xấu òm :( Không khoe thì tiếc nên thôi cứ khoe vậy. Có nhìn qua nhà này nhà kia thấy hình mình xấu thì lại tự AQ an ủi bằng cái câu học theo từ mẹ:

Thuyền đua thì lái cũng đua
Thuyền rồng theo trước, bẹ dừa theo sau

:) Bẹ dừa nhà tớ chúc cả làng một cuối tuần vui và thú vị.

April 02, 2010

Bản kiểm điểm

Nói ngay không phải Lana xưng tội, mà là bản kiểm điểm của Mei, đang học lớp 5.

Mei Dim hình như học từ mẹ cách này, bữa nào có lỗi gì ở trường thường để mẹ di làm về, cả nhà ăn cơm xong, để ý lúc nào thoải mái thuận tiện mới bắt đầu "mẹ ơi hôm nay ở lớp con...abcd". Lúc đó thường là 'người nghe' bình tĩnh lắng nghe, bình tĩnh chọn cách phân tích. Lợi cả hai bên. :)

Lần này Mei đưa cho mẹ tờ bản kiểm điểm để mẹ ký và nhận xét trước khi đưa nộp cho cô giáo chủ nhiệm. Nó nguyên văn thế này:

Kính gửi cô Y.
Tên con là: Đ. Ng. Minh Hương,

Hôm nay đến hết tiết cuối có một con chim bay vào lớp 5A1. Nhiều bạn chạy ra ra ngoài ngó xem con chim. Con cũng ra khỏi chỗ để xem cùng các bạn. Vì các bạn tranh nhau (xem) nên con (đành) về chỗ. Mặc dù chưa xem được con chim nhưng con đã ra khỏi chỗ. Con xin lỗi vì đã làm bố mẹ và cô giáo buồn và con hứa sẽ không tái phạm lỗi. Đây là lần đầu tiên con viết Bản kiểm điểm và con hứa sẽ là lần cuối cùng viết Bản kiểm điểm.

Mẹ hỏi thế lúc các bạn chạy ra khỏi lớp thì cô giáo có đang ở trong lớp không? Trả lời: - Dạ cô ở trong lớp, Hỏi: - Thế mà các bạn vẫn tự chạy ùa ra à? Trả lời (nhỏ): - ...Vâng mẹ ạ.
(À, 'Con chim bay vào lớp' quả là hiện tượng đặc biệt :))

Phần ghi ý kiến mẹ ghi thế này: "Minh Hương phạm lỗi tự ý ra khỏi chỗ ngồi nhưng trung thực nhận lỗi và đã hứa sẽ sửa chữa, mong cô giáo tha lỗi cho con".

Sau đó mẹ phải 3 lần vào nhà tắm để tự do cười một mình cho đã, đau ruột :))
Còn hôm nay thì mẹ đã gọi điện cho cô giáo xin cô giữ lại bản kiểm điểm này để cuối năm cho mẹ nhận lại giữ làm kỷ niệm thời đi học cho Mei.

(* Cô Y. là tên cô giáo chủ nhiệm lớp Mei, mấy cái chú thích trong ngoặc là của mẹ thêm vào cho rõ)