Mong đợi mãi rồi cũng có kỳ nghỉ, mấy ngày liền thật là đã. Rảnh tới dài người, bù cho những tuần những tháng kín mít chưa hết tối nay đã thấy sáng mai, chưa kịp làm xong list việc cho cuối tuần đã thấy qua tuần mới. Ôi dãn người. Hưởng. Sung sướng thế không biết.
Ghét mỗi cái trời Hà Nội nóng oi bức, nắng tới chẳng muốn chui ra ngoài, chủ nhật dọn dẹp nhà cửa phơi phóng đồ xong ba mẹ con lăn ra nhà ngủ giấc trưa dài. Dậy, khua rủ Dim Mei đi bơi nhưng nàng Mei 'mệt', thế là đành bỏ kế hoạch. Rảnh không ngủ không đi bơi thì sẽ nghĩ tới shoping. Nguyễn Kim đang đợt khuyến mãi lớn, ừa cần mua thêm cái quạt cho mùa hè, thay nồi cơm điện đã cũ bắt đầu trục trặc, thêm cái máy xay sinh tố nữa. Rủ Tuyết hai cô cháu lên xe, đi. Kết quả là list có 3 món đồ nhưng chiến lợi phẩm lên đến 5, mà món đồ ưng nhất là bộ nồi làm bếp lại không có tên trong list, hơ hơ. Mình nào giờ đi shop rất ư là đờn ông xì tai, trước khi bước ra khỏi nhà định sẵn sẽ mua thứ này thứ này, rồi tới đúng nơi bán từng thứ đó, chỉ, thanh toán, xách về, xong. Hôm nay mình trở về phụ nữ chính hiệu rồi nhá, há há, yêu mình ghê cơ.
Dọc đường về lâng lâng sướng vì bộ nồi Hàn Quốc nắp trong màu đồng sáng bóng. Món đồ mơ ước đấy - thay cho giá nồi mỗi chiếc một kiểu chiếc đen chiếc trắng nào giờ. Có kẻ từ nay đứng bếp sẽ vừa làm vừa hát, bếp không chung vách hàng xóm nào, hát thoải mái tự do :)
Ừa ngày lễ đường phố Hà Nội vắng vẻ thanh lịch dễ thương nao lòng. Không ồn ào, không chen chúc kẹt dí dị từng ùn người và xe nhúc nhích trên đường phố. Không hàng vặt với xe xen kín vỉa hè. Không có các chú áo vàng đứng khuất khuất sau các ngã tư mà đường phố thênh thang lại chẳng ai vội vàng nên cứ đèn xanh đi đèn đỏ dừng răm rắp. Yêu.
Đấy, thường ngày bác Thăng đau đầu hô quyết sách này đề án kia chống kẹt xe mà chỉ như bắt muỗi bỏ rọ, kẹt vẫn hoàn kẹt. Chả biết mấy nhà ký chính sách ra đường Hà Nội mấy ngày lễ có nhận ra gì không. Bắt đầu ngày nghỉ là các cửa ngõ thành phố ùn ùn người về quê, tới cuối đợt nghỉ lại ùn ùn thủ đô thẳng tiến mưu sinh kiếm tiền. Không trách được dân tạm cư - lẽ đời ai cũng phải lo cuộc sống, đâu có việc làm thì tới chứ họ đâu có tự nhiên đánh đổi bỏ quê bỏ nhà cửa xa người thân chen chúc Hà Nội bụi bặm. Thế thì thay vì loay hoay theo bác Thăng đổi giờ cấm xe các nhà chính sách nên làm sao phát triển nông thôn, tạo việc làm cho người nông dân. Nuôi sống được gia đình ho ở lại chứ đi đâu làm chi.
Là mơ thôi Diễm. Nông dân ư? Nào Ecopark, nào đất Văn Giang, vài kẻ cười tiền trăm người khóc đất. Ứa lệ bất lực nhìn đất lành thành chiến lũy bởi chữ an dân bị lấp bởi tiền. Ê cô ép người nông dân phải bán đất với giá hơn trăm ngàn đồng mét vuông, bèo bọt, không nhận bèo thì chính quyền đưa người khiên dùi cui đạn cay CƯỠNG CHẾ ép ra khỏi đất. Vốn xưa nay chăm mấy trăm gốc cam / cây cảnh trên một sào đất làm nguồn thu, giờ buông đất cầm bốn chục triệu đồng - quá nhỏ để bắt đầu một cái gì - hỏi người nông dân sống tiếp thế nào, đi đâu?
Bác Đinh La Thăng theo dõi Văn Giang có bóp đầu than ôi không nhỉ.
Đấy, đang tươi một chút lan man lại Văn Giang là buồn là chán là trước mặt dưới chân đổ vỡ. Chơi vơi gì đâu...
Ghét mỗi cái trời Hà Nội nóng oi bức, nắng tới chẳng muốn chui ra ngoài, chủ nhật dọn dẹp nhà cửa phơi phóng đồ xong ba mẹ con lăn ra nhà ngủ giấc trưa dài. Dậy, khua rủ Dim Mei đi bơi nhưng nàng Mei 'mệt', thế là đành bỏ kế hoạch. Rảnh không ngủ không đi bơi thì sẽ nghĩ tới shoping. Nguyễn Kim đang đợt khuyến mãi lớn, ừa cần mua thêm cái quạt cho mùa hè, thay nồi cơm điện đã cũ bắt đầu trục trặc, thêm cái máy xay sinh tố nữa. Rủ Tuyết hai cô cháu lên xe, đi. Kết quả là list có 3 món đồ nhưng chiến lợi phẩm lên đến 5, mà món đồ ưng nhất là bộ nồi làm bếp lại không có tên trong list, hơ hơ. Mình nào giờ đi shop rất ư là đờn ông xì tai, trước khi bước ra khỏi nhà định sẵn sẽ mua thứ này thứ này, rồi tới đúng nơi bán từng thứ đó, chỉ, thanh toán, xách về, xong. Hôm nay mình trở về phụ nữ chính hiệu rồi nhá, há há, yêu mình ghê cơ.
Dọc đường về lâng lâng sướng vì bộ nồi Hàn Quốc nắp trong màu đồng sáng bóng. Món đồ mơ ước đấy - thay cho giá nồi mỗi chiếc một kiểu chiếc đen chiếc trắng nào giờ. Có kẻ từ nay đứng bếp sẽ vừa làm vừa hát, bếp không chung vách hàng xóm nào, hát thoải mái tự do :)
Ừa ngày lễ đường phố Hà Nội vắng vẻ thanh lịch dễ thương nao lòng. Không ồn ào, không chen chúc kẹt dí dị từng ùn người và xe nhúc nhích trên đường phố. Không hàng vặt với xe xen kín vỉa hè. Không có các chú áo vàng đứng khuất khuất sau các ngã tư mà đường phố thênh thang lại chẳng ai vội vàng nên cứ đèn xanh đi đèn đỏ dừng răm rắp. Yêu.
Đấy, thường ngày bác Thăng đau đầu hô quyết sách này đề án kia chống kẹt xe mà chỉ như bắt muỗi bỏ rọ, kẹt vẫn hoàn kẹt. Chả biết mấy nhà ký chính sách ra đường Hà Nội mấy ngày lễ có nhận ra gì không. Bắt đầu ngày nghỉ là các cửa ngõ thành phố ùn ùn người về quê, tới cuối đợt nghỉ lại ùn ùn thủ đô thẳng tiến mưu sinh kiếm tiền. Không trách được dân tạm cư - lẽ đời ai cũng phải lo cuộc sống, đâu có việc làm thì tới chứ họ đâu có tự nhiên đánh đổi bỏ quê bỏ nhà cửa xa người thân chen chúc Hà Nội bụi bặm. Thế thì thay vì loay hoay theo bác Thăng đổi giờ cấm xe các nhà chính sách nên làm sao phát triển nông thôn, tạo việc làm cho người nông dân. Nuôi sống được gia đình ho ở lại chứ đi đâu làm chi.
Là mơ thôi Diễm. Nông dân ư? Nào Ecopark, nào đất Văn Giang, vài kẻ cười tiền trăm người khóc đất. Ứa lệ bất lực nhìn đất lành thành chiến lũy bởi chữ an dân bị lấp bởi tiền. Ê cô ép người nông dân phải bán đất với giá hơn trăm ngàn đồng mét vuông, bèo bọt, không nhận bèo thì chính quyền đưa người khiên dùi cui đạn cay CƯỠNG CHẾ ép ra khỏi đất. Vốn xưa nay chăm mấy trăm gốc cam / cây cảnh trên một sào đất làm nguồn thu, giờ buông đất cầm bốn chục triệu đồng - quá nhỏ để bắt đầu một cái gì - hỏi người nông dân sống tiếp thế nào, đi đâu?
Bác Đinh La Thăng theo dõi Văn Giang có bóp đầu than ôi không nhỉ.
Đấy, đang tươi một chút lan man lại Văn Giang là buồn là chán là trước mặt dưới chân đổ vỡ. Chơi vơi gì đâu...