Qua năm học mới được 1 tháng Dim xin cô giáo thôi làm lớp trưởng. Năm nay có cô giáo chủ nhiệm mới. Dim bảo lớp thì rất nghịch còn cô giáo quá nghiêm khắc. Trường có những quy định như trong giờ nghỉ 5 phút giữa các tiết học các con chỉ được ở phía trong cánh cửa phòng học. Mấy đứa đùa nghịch đuổi nhau chạy ra tới hành lang liền bị ghi tên phê bình gửi tin nhắn điện thoại báo về phụ huynh. (hình: Sưu tầm)
Con bảo các bạn tuổi con lớn rồi con không thể ghi tên các bạn rồi nói với cô, như thế các bạn sẽ ghét, mà không giúp thì bị cô phê bình không hoàn thành nhiệm vụ lớp trưởng. Năm nay con cũng phải học nhiều nên con xin thôi. Tới Thứ 7 vừa rồi cô chính thức đồng ý. Lớp bầu một bạn trai làm lớp trưởng.
Mẹ nói đồng ý và ủng hộ quyết định của Dim.
Chỉ có một so sánh nhỏ buồn buồn: Ở trường học Úc Dim đã tự ứng cử vào house captein (trưởng 'nhà' - trường chia dọc các lớp từ lớp 1 đến lớp 6, mỗi 'nhà' là một dọc 6 lớp ấy).
Từ bữa Dim 'từ quan', mỗi ngày đều gợi nói chuyện với Dim một chút về trường học. Hôm qua nói chuyện, Dim bảo trong lớp dạo này căng thẳng ức chế lắm. Cô giáo chủ nhiệm thường xuyên đem việc sếp loại hạnh kiểm ra 'dọa', mỗi lần có ai mắc lỗi, cô lại nhắc lại lỗi của bạn này bạn kia trước lớp làm ví dụ. Mei kể cho mẹ "chị nói với con cô giáo chị lúc nào cũng cười mà không phải cười tình cảm, chị sợ mỗi khi cô cười lắm".
(Cái cười 'lạnh', mình nhớ in bà giáo tên Ivus dạy môn khí tượng hàng không hồi mình học đại học bên Nga, ngoài 40t không lấy chồng, sinh viên gọi Ivus là "nỗi sợ hãi", khóa trên sợ truyền xuống khóa dưới. Một anh năm trên kể giờ cô Ivus đến tụi con trai còn sợ run rẩy, im phắc, đang dạy cũng có lúc cao hứng cô kể truyện cười rồi cô cười nhe hàm răng chuột, cả lũ nhe miệng cười theo, bỗng nhiên cô ngậm miệng lại, thoắt cái mặt cô trở lại lạnh sắt, cả lũ ngậm phắc theo, mấy thằng ngậm không kịp mà gặp cô chiếu tướng có khi vãi tè ra quần vì sợ).
Thì xã hội ở đâu cũng có người tình cảm có người nghiêm khắc.
Có lẽ gặp nhiều thực tế khác nhau cũng là những trải nghiệm có giá trị cho các con tập 'bươn chải', thích nghi?
Quả là lớp Dim năm nay nghịch hơn năm trước nhiều, lớp 9 là cái lứa tuổi (teen) thách thức mọi nhà giáo dục. Chỉ biết nói với Dim lớp quậy cô lại mới mổ nằm viện 1 tháng nên mệt mỏi, trong mọi trường hợp các bạn phải bảo nhau tuân thủ nội quy lớp học và nhà trường chứ không được ức chế cô rồi bảo vệ nhau phá bĩnh là thành sai. Xã hội nào lớn hay nhỏ cũng có luật, có quy tắc của XH ấy. Nước có luật, lớp có nội quy, nhà có nguyên tắc, và mình ở XH nào cũng phải tuân thủ luật của XH ấy. Nếu cô tình cảm cô trò thân thiết được thì tốt cho cả hai, bằng không thì các con phải ráng im lặng chấp nhận, qua năm là thi chuyển cấp rồi. Cô cũng chỉ chủ nhiệm mình một năm thôi.
Sáng nay một mẹ cùng trong ban phụ huynh lớp Dim gọi điện (dạo này các mẹ căng thẳng quá lại gọi điện chia sẻ than thở với nhau), bảo "lớp giờ chúng nó nghịch quá cô phê bình gay gắt, liệu cách chị em mình dạy con trước giờ có là thiếu nghiêm khắc, có là sai không chị?".
Nhớ lại ngày xưa cấp 3 tụi lớp mình nghịch như quỷ. Có thầy Sách dạy Địa hay tới trễ, bữa nào có giờ Địa cả lớp rủ nhau sẵn, đúng đến phút thứ 5 thày chưa tới là rủ nhau lẻn trốn. Nguyên lớp. Chỉ vài phút sau dãy xe đạp lớp B5 đã trống trơn. Mà trốn chỉ để kéo nhau vòng vòng hết nhà đứa này qua nhà đứa kia trong lớp chơi cho biết nhà chứ hồi đó đâu có gì mà chơi.
Chào cờ thứ hai tuần sau thế nào cũng bị phê bình cả lớp trước toàn trường. Mà phê bình tập thể có hội đâu sợ gì đâu, phải đến cuối kỳ họp phụ huynh cô mới báo cho bố mẹ thì chuyện đã thành cũ. Nhớ cứ chuẩn bị họp phụ huynh là mình về nhỏ to kèo ba "Hôm tới Ba đi họp phụ huynh cho con nhé", ba hiểu con gái liền (quả này có lỗi, mẹ mà đi họp thì bão to :D).
Xếp theo chuẩn trường Dim bây giờ thì lớp mình hồi đó sẽ là hư cá biệt, vô tổ chức vô kỷ luật, hạnh kiểm kém đến 90% trong đó có mình. Chuyện nhớ lại này, sẽ chỉ nhớ riêng mình thôi, chưa kể cho Dim Mei được ;D.
*** Chung nỗi:
- LẠI THỞ THAN XÍ (AnhDo's Blog)
Con bảo các bạn tuổi con lớn rồi con không thể ghi tên các bạn rồi nói với cô, như thế các bạn sẽ ghét, mà không giúp thì bị cô phê bình không hoàn thành nhiệm vụ lớp trưởng. Năm nay con cũng phải học nhiều nên con xin thôi. Tới Thứ 7 vừa rồi cô chính thức đồng ý. Lớp bầu một bạn trai làm lớp trưởng.
Mẹ nói đồng ý và ủng hộ quyết định của Dim.
Chỉ có một so sánh nhỏ buồn buồn: Ở trường học Úc Dim đã tự ứng cử vào house captein (trưởng 'nhà' - trường chia dọc các lớp từ lớp 1 đến lớp 6, mỗi 'nhà' là một dọc 6 lớp ấy).
Từ bữa Dim 'từ quan', mỗi ngày đều gợi nói chuyện với Dim một chút về trường học. Hôm qua nói chuyện, Dim bảo trong lớp dạo này căng thẳng ức chế lắm. Cô giáo chủ nhiệm thường xuyên đem việc sếp loại hạnh kiểm ra 'dọa', mỗi lần có ai mắc lỗi, cô lại nhắc lại lỗi của bạn này bạn kia trước lớp làm ví dụ. Mei kể cho mẹ "chị nói với con cô giáo chị lúc nào cũng cười mà không phải cười tình cảm, chị sợ mỗi khi cô cười lắm".
(Cái cười 'lạnh', mình nhớ in bà giáo tên Ivus dạy môn khí tượng hàng không hồi mình học đại học bên Nga, ngoài 40t không lấy chồng, sinh viên gọi Ivus là "nỗi sợ hãi", khóa trên sợ truyền xuống khóa dưới. Một anh năm trên kể giờ cô Ivus đến tụi con trai còn sợ run rẩy, im phắc, đang dạy cũng có lúc cao hứng cô kể truyện cười rồi cô cười nhe hàm răng chuột, cả lũ nhe miệng cười theo, bỗng nhiên cô ngậm miệng lại, thoắt cái mặt cô trở lại lạnh sắt, cả lũ ngậm phắc theo, mấy thằng ngậm không kịp mà gặp cô chiếu tướng có khi vãi tè ra quần vì sợ).
Thì xã hội ở đâu cũng có người tình cảm có người nghiêm khắc.
Có lẽ gặp nhiều thực tế khác nhau cũng là những trải nghiệm có giá trị cho các con tập 'bươn chải', thích nghi?
Quả là lớp Dim năm nay nghịch hơn năm trước nhiều, lớp 9 là cái lứa tuổi (teen) thách thức mọi nhà giáo dục. Chỉ biết nói với Dim lớp quậy cô lại mới mổ nằm viện 1 tháng nên mệt mỏi, trong mọi trường hợp các bạn phải bảo nhau tuân thủ nội quy lớp học và nhà trường chứ không được ức chế cô rồi bảo vệ nhau phá bĩnh là thành sai. Xã hội nào lớn hay nhỏ cũng có luật, có quy tắc của XH ấy. Nước có luật, lớp có nội quy, nhà có nguyên tắc, và mình ở XH nào cũng phải tuân thủ luật của XH ấy. Nếu cô tình cảm cô trò thân thiết được thì tốt cho cả hai, bằng không thì các con phải ráng im lặng chấp nhận, qua năm là thi chuyển cấp rồi. Cô cũng chỉ chủ nhiệm mình một năm thôi.
Sáng nay một mẹ cùng trong ban phụ huynh lớp Dim gọi điện (dạo này các mẹ căng thẳng quá lại gọi điện chia sẻ than thở với nhau), bảo "lớp giờ chúng nó nghịch quá cô phê bình gay gắt, liệu cách chị em mình dạy con trước giờ có là thiếu nghiêm khắc, có là sai không chị?".
Nhớ lại ngày xưa cấp 3 tụi lớp mình nghịch như quỷ. Có thầy Sách dạy Địa hay tới trễ, bữa nào có giờ Địa cả lớp rủ nhau sẵn, đúng đến phút thứ 5 thày chưa tới là rủ nhau lẻn trốn. Nguyên lớp. Chỉ vài phút sau dãy xe đạp lớp B5 đã trống trơn. Mà trốn chỉ để kéo nhau vòng vòng hết nhà đứa này qua nhà đứa kia trong lớp chơi cho biết nhà chứ hồi đó đâu có gì mà chơi.
Chào cờ thứ hai tuần sau thế nào cũng bị phê bình cả lớp trước toàn trường. Mà phê bình tập thể có hội đâu sợ gì đâu, phải đến cuối kỳ họp phụ huynh cô mới báo cho bố mẹ thì chuyện đã thành cũ. Nhớ cứ chuẩn bị họp phụ huynh là mình về nhỏ to kèo ba "Hôm tới Ba đi họp phụ huynh cho con nhé", ba hiểu con gái liền (quả này có lỗi, mẹ mà đi họp thì bão to :D).
Xếp theo chuẩn trường Dim bây giờ thì lớp mình hồi đó sẽ là hư cá biệt, vô tổ chức vô kỷ luật, hạnh kiểm kém đến 90% trong đó có mình. Chuyện nhớ lại này, sẽ chỉ nhớ riêng mình thôi, chưa kể cho Dim Mei được ;D.
*** Chung nỗi:
- LẠI THỞ THAN XÍ (AnhDo's Blog)