Chủ nhật cũng phải đi làm, dù là đi làm để bữa sau nghỉ bù thì cũng vẫn là chủ nhật phải đi làm :(( Có ai cùng nỗi hậm hực với tui hông?(Hình sưu tầm)
Con người ta đúng là có khả năng thích nghi đáng kể. Từ khi bắt đầu cuộc đời đi làm, mười mấy năm mình không hề có khái niệm ngày làm việc và cuối tuần. Công việc này bắt buộc phải đi làm theo ca (workship). Ca xoay vào ngày nào làm ngày đó, hết 1 vòng ca chiều-sáng-đêm thì được nghỉ bù. Ngày nào cũng như ngày nào chả phân biệt lễ hay chủ nhật. Thậm chí Tết đến chỉ mong lịch nghỉ bù trùng ngày 30 Tết đặng lo làm cơm cúng, để đêm giao thừa trực cũng không sao. Có ai ái ngại giùm thì cười đáp 'nghề dịch vụ mà, lễ càng bận hơn ấy vì càng ngày lễ càng đông khách bay tới bay lui. Quen rồi ạ nên chẳng thấy gì'.
Ấy thế mà mới đổi làm theo giờ hành chánh có hơn 1 năm, chủ nhật ngày lễ nghỉ chơi, giờ phải làm 1 bữa khác lịch thấy như đời xám tối. hị hị :((
Chợt muốn viết một series entry về nghề chia sẻ với mọi người. Nhưng viết về nghề của mình thế nào cũng có đụng đến những thảm họa hàng không, điều mà rất ngại viết, vì sợ uy hiếp tinh thần bà con đi lại...
Nhớ khi vừa đi làm được hơn 3 tháng, chiếc Yak-40 bay từ Sài Gòn ra Nha Trang bị mất liên lạc khi còn cách điểm đến chỉ vài phút bay, thất tốc rồi rớt ở thung lũng Ô Kha Lâm Đồng. Có lỗi khách quan do thời tiết, có lỗi chủ quan của người lái, hệ thống thiết bị dẫn đường khi ấy rất lạc hậu... Mất mát chồng mất mát. Chiếc trực thăng quân sự chở phóng viên và bác sĩ tới hiện trường tiếp tục gặp nạn, không còn ai. Choáng váng. Những ngày sau đó cả cơ quan chùng xuống, não nề. Cảm giác trách nhiệm thật lớn đeo đuổi mình từ ngày đó.
Một lần trên chuyến bay ngồi cạnh 2 bạn trẻ, bắt chuyện qua lại, biết mình làm trong nghề các bạn ấy hỏi một vài câu, nghe mình trả lời xong thích thú quá hỏi tiếp, rồi hỏi tiếp nữa đến tận khi máy bay chạm đất, rồi vui vẻ cảm ơn, vui vẻ chào 'hôm nay gặp chị bọn em mới được biết nhiều điều hay ghê, trước đây chỉ biết ngồi lên máy bay và chờ hạ cánh thôi'.
Hợ hợ, nhăn một hồi lại thấy đi làm bất thường chủ nhật hóa ra có cái hay, bỗng lại lan man nghĩ về công việc và thấy yêu công việc của mình.
Note: Người ơi ai có câu hỏi gì về cái nghề lơ.. máy bay, í lộn, nghề dẫn đường máy bay, thì viết cho với, Lana còn biết bắt đầu từ đâu khi nói về nghề. Cảm ơn nhiều lắm.
Con người ta đúng là có khả năng thích nghi đáng kể. Từ khi bắt đầu cuộc đời đi làm, mười mấy năm mình không hề có khái niệm ngày làm việc và cuối tuần. Công việc này bắt buộc phải đi làm theo ca (workship). Ca xoay vào ngày nào làm ngày đó, hết 1 vòng ca chiều-sáng-đêm thì được nghỉ bù. Ngày nào cũng như ngày nào chả phân biệt lễ hay chủ nhật. Thậm chí Tết đến chỉ mong lịch nghỉ bù trùng ngày 30 Tết đặng lo làm cơm cúng, để đêm giao thừa trực cũng không sao. Có ai ái ngại giùm thì cười đáp 'nghề dịch vụ mà, lễ càng bận hơn ấy vì càng ngày lễ càng đông khách bay tới bay lui. Quen rồi ạ nên chẳng thấy gì'.
Ấy thế mà mới đổi làm theo giờ hành chánh có hơn 1 năm, chủ nhật ngày lễ nghỉ chơi, giờ phải làm 1 bữa khác lịch thấy như đời xám tối. hị hị :((
Chợt muốn viết một series entry về nghề chia sẻ với mọi người. Nhưng viết về nghề của mình thế nào cũng có đụng đến những thảm họa hàng không, điều mà rất ngại viết, vì sợ uy hiếp tinh thần bà con đi lại...
Nhớ khi vừa đi làm được hơn 3 tháng, chiếc Yak-40 bay từ Sài Gòn ra Nha Trang bị mất liên lạc khi còn cách điểm đến chỉ vài phút bay, thất tốc rồi rớt ở thung lũng Ô Kha Lâm Đồng. Có lỗi khách quan do thời tiết, có lỗi chủ quan của người lái, hệ thống thiết bị dẫn đường khi ấy rất lạc hậu... Mất mát chồng mất mát. Chiếc trực thăng quân sự chở phóng viên và bác sĩ tới hiện trường tiếp tục gặp nạn, không còn ai. Choáng váng. Những ngày sau đó cả cơ quan chùng xuống, não nề. Cảm giác trách nhiệm thật lớn đeo đuổi mình từ ngày đó.
Một lần trên chuyến bay ngồi cạnh 2 bạn trẻ, bắt chuyện qua lại, biết mình làm trong nghề các bạn ấy hỏi một vài câu, nghe mình trả lời xong thích thú quá hỏi tiếp, rồi hỏi tiếp nữa đến tận khi máy bay chạm đất, rồi vui vẻ cảm ơn, vui vẻ chào 'hôm nay gặp chị bọn em mới được biết nhiều điều hay ghê, trước đây chỉ biết ngồi lên máy bay và chờ hạ cánh thôi'.
Hợ hợ, nhăn một hồi lại thấy đi làm bất thường chủ nhật hóa ra có cái hay, bỗng lại lan man nghĩ về công việc và thấy yêu công việc của mình.
Note: Người ơi ai có câu hỏi gì về cái nghề lơ.. máy bay, í lộn, nghề dẫn đường máy bay, thì viết cho với, Lana còn biết bắt đầu từ đâu khi nói về nghề. Cảm ơn nhiều lắm.