1. Lò mò thế nào hôm nay thấy cái tít "Vinashin phá sản theo kiểu Việt Nam". Mình mù tịt về kinh tế kinh doanh, có ai giảng cho nghe cũng chăm chú lắm nhưng thật tình chưa qua sát hạch vỡ lòng đầu đã u u hết cả, vậy mà đọc cái tựa này thấy... hay hay. Việt Nam nước mình có kiểu phá sản riêng. Oách quá. Vinashin tàu thủy là tập đoàn to lắm. Thông tin về tài sản của các Boss lớn nhỏ Vinashin bây giờ là thông tin không thể truy cập rồi nhưng tổng nợ của Vinashin công bố ~ 87.000 tỉ đồng VN (phần mấy GDP cả nước nhỉ). Thuế của từng dân góp tấm góp cát để trút đi đâu đấy cái ào.
Thời buổi khó khăn chợt nghĩ đến nhiều ngàn nhân công của nguyên tập đoàn Vinashin giờ ùn cái vào đội quân thất nghiệp. Nói từng hạt cát người Việt mình vốn xưa nay thất nghiệp vẫn ltự lay lắt sống chả phải ai để tâm, dưng là nghĩ tới bức tranh chung thêm mảng màu xám.
2. Hôm qua trang Histat kể trong các link tìm kiếm google đến Lana blog có một ca search "phong bì đám cưới thời lạm phát". Chắc anh gú trỏ bạn tới bài "Phong bì" thật là trậc lấc. Í bạn hỏi cái ruột phong bì tính sao. Nhói lòng. Lương giáo viên, y tá, nhân viên hành chính chừng 3 triệu cho cả tháng, lương đó mà giá trên trời không. Nhận phong bì đám cưới con đồng nghiệp việc đầu tiên không phải cảm xúc mừng cho cặp đôi in tên thiệt đẹp trên tấm thiệp xinh mà là nhìn xuống túi tiền lép gánh gồng dãy dài các gạch đầu dòng khoản chi. Tới 3/4 thiệp cưới là người mời phải mời người đi phải đi, không ai thích mà sao không đổi được (nếp). Nhưng thôi đó là đề tài khác.
3. Mấy bữa nay câu chuyện chính ở hành lang cơ quan mình là vụ trộm vàng ở Bắc Giang chém giết đến chết cả chồng cả vợ và em bé 18 tháng tuổi trong đêm. Mấy bữa nay bận vẫn ngày mở báo mấy lần xem cập nhật đã bắt được hung thủ chưa dù từ lâu rồi né đọc vụ án. Cậu đồng nghiệp mình nói báo VN bây giờ mở ra là cướp, hiếp, giết. Ngành công an có thống kê không nhỉ xem từ năm ngoái tới nay số vụ ăn cướp ăn trộm cướp của giết người có tăng lên không và tăng bao nhiêu. Lại thấy thêm một khía cạnh sức mạnh của tiền. Túi rủng rỉnh người ta hiền lành hơn. Tiền hết, đói kẹt, trộm cướp manh động thêm nhiều độ. Lòng người sợ lo, bất ổn.
4. Nghe, đọc những thứ về cuộc sống ngoài kia sao mà cứ thấy lênh đênh...
Tự dưng nghe và hát theo giai điệu buồn buồn day dưa "Một loài chim biển". Cũng chữ 'lênh đênh' mà chẳng liên quan gì, chỉ là để lắng Lênh đênh đi giữa muôn trùng/ nhiều khi chợt anh nhớ em/ chiều nay sao trên trời đi vắng/ gió nhiều nhưng mây buồn không bay.
Thuộc theo bài này từ hồi con gái, nhiều khi chợt nhớ, nhiều khi quên. Có những ngày bỗng chợt giai điệu quay trở lại là quấn bám trong đầu phải hát thầm mãi mới chịu dứt lãng...
Một loài chim biển
(Nguyễn Vũ/ Ca: Giao Linh - Tuấn Vũ)
Kể chuyện em nghe, anh em nói rằng
Biển khơi có cánh chim nhỏ xinh
trong chiều hoang dại kéo nhau về đây
đậu trên mũi tàu nhìn trời cao vun vút.
Xanh xanh màu xanh nước trời
để lòng anh mơ áo em ngày xưa.
Thành phố xa rồi, mưa có đi về,
làm người yêu đơn côi.
Ngày đi không gian tím buồn
nhìn nhau muốn nói nhưng lại thôi
đôi bờ mi nhỏ chớp nhanh lệ rơi
người yêu lính tàu nghẹn ngào khi xa cách.
Bao la trời mây bốn bề
nhìn loài chim anh nhớ thương thành đô
Mưa gió ơi đừng che kín khung trời
làm buồn vương mắt ai.
Lênh đênh đi giữa muôn trùng
nhiều khi chợt anh nhớ em
chiều nay sao trên trời đi vắng
gió nhiều nhưng mây buồn không bay
sóng lên hoa sóng giăng đầy
nhiều khi mưa vương đêm phố nhỏ
em có ước nguyện cầu cho trăng sáng
soi đường tàu anh đi.
Có một loài chim hay dỗi hờn
Loài chim biết khóc khi biệt ly
giận anh những chiều tím mây trời bay
thường ghen với tàu làm người yêu đi mãi
Anh ơi ngày mai lối về
Tạ từ trùng dương vấn vương lòng trai
Sau chuyến hải hành
xa cách lâu rồi mình lại tay trong tay.
Thời buổi khó khăn chợt nghĩ đến nhiều ngàn nhân công của nguyên tập đoàn Vinashin giờ ùn cái vào đội quân thất nghiệp. Nói từng hạt cát người Việt mình vốn xưa nay thất nghiệp vẫn ltự lay lắt sống chả phải ai để tâm, dưng là nghĩ tới bức tranh chung thêm mảng màu xám.
2. Hôm qua trang Histat kể trong các link tìm kiếm google đến Lana blog có một ca search "phong bì đám cưới thời lạm phát". Chắc anh gú trỏ bạn tới bài "Phong bì" thật là trậc lấc. Í bạn hỏi cái ruột phong bì tính sao. Nhói lòng. Lương giáo viên, y tá, nhân viên hành chính chừng 3 triệu cho cả tháng, lương đó mà giá trên trời không. Nhận phong bì đám cưới con đồng nghiệp việc đầu tiên không phải cảm xúc mừng cho cặp đôi in tên thiệt đẹp trên tấm thiệp xinh mà là nhìn xuống túi tiền lép gánh gồng dãy dài các gạch đầu dòng khoản chi. Tới 3/4 thiệp cưới là người mời phải mời người đi phải đi, không ai thích mà sao không đổi được (nếp). Nhưng thôi đó là đề tài khác.
3. Mấy bữa nay câu chuyện chính ở hành lang cơ quan mình là vụ trộm vàng ở Bắc Giang chém giết đến chết cả chồng cả vợ và em bé 18 tháng tuổi trong đêm. Mấy bữa nay bận vẫn ngày mở báo mấy lần xem cập nhật đã bắt được hung thủ chưa dù từ lâu rồi né đọc vụ án. Cậu đồng nghiệp mình nói báo VN bây giờ mở ra là cướp, hiếp, giết. Ngành công an có thống kê không nhỉ xem từ năm ngoái tới nay số vụ ăn cướp ăn trộm cướp của giết người có tăng lên không và tăng bao nhiêu. Lại thấy thêm một khía cạnh sức mạnh của tiền. Túi rủng rỉnh người ta hiền lành hơn. Tiền hết, đói kẹt, trộm cướp manh động thêm nhiều độ. Lòng người sợ lo, bất ổn.
4. Nghe, đọc những thứ về cuộc sống ngoài kia sao mà cứ thấy lênh đênh...
Tự dưng nghe và hát theo giai điệu buồn buồn day dưa "Một loài chim biển". Cũng chữ 'lênh đênh' mà chẳng liên quan gì, chỉ là để lắng Lênh đênh đi giữa muôn trùng/ nhiều khi chợt anh nhớ em/ chiều nay sao trên trời đi vắng/ gió nhiều nhưng mây buồn không bay.
Thuộc theo bài này từ hồi con gái, nhiều khi chợt nhớ, nhiều khi quên. Có những ngày bỗng chợt giai điệu quay trở lại là quấn bám trong đầu phải hát thầm mãi mới chịu dứt lãng...
Một loài chim biển
(Nguyễn Vũ/ Ca: Giao Linh - Tuấn Vũ)
Kể chuyện em nghe, anh em nói rằng
Biển khơi có cánh chim nhỏ xinh
trong chiều hoang dại kéo nhau về đây
đậu trên mũi tàu nhìn trời cao vun vút.
Xanh xanh màu xanh nước trời
để lòng anh mơ áo em ngày xưa.
Thành phố xa rồi, mưa có đi về,
làm người yêu đơn côi.
Ngày đi không gian tím buồn
nhìn nhau muốn nói nhưng lại thôi
đôi bờ mi nhỏ chớp nhanh lệ rơi
người yêu lính tàu nghẹn ngào khi xa cách.
Bao la trời mây bốn bề
nhìn loài chim anh nhớ thương thành đô
Mưa gió ơi đừng che kín khung trời
làm buồn vương mắt ai.
Lênh đênh đi giữa muôn trùng
nhiều khi chợt anh nhớ em
chiều nay sao trên trời đi vắng
gió nhiều nhưng mây buồn không bay
sóng lên hoa sóng giăng đầy
nhiều khi mưa vương đêm phố nhỏ
em có ước nguyện cầu cho trăng sáng
soi đường tàu anh đi.
Có một loài chim hay dỗi hờn
Loài chim biết khóc khi biệt ly
giận anh những chiều tím mây trời bay
thường ghen với tàu làm người yêu đi mãi
Anh ơi ngày mai lối về
Tạ từ trùng dương vấn vương lòng trai
Sau chuyến hải hành
xa cách lâu rồi mình lại tay trong tay.